Viết 1 bài văn tả 1 người gặp lần đầu để lại trong em bao ấn tượng đẹp
0 bình luận về “Viết 1 bài văn tả 1 người gặp lần đầu để lại trong em bao ấn tượng đẹp”
Khi lần đầu tiên được ra Thủ đô Hà Nội chơi, em đã có một chuyến trải nghiệm đi xe buýt thật tuyệt vời và khó quên. Trên chuyến xe buýt đi từ bến xe Mỹ Đình đến công viên Thủ Lệ em có ấn tượng sâu sắc với bác tài lái xe buýt vui tính và thân thiện.
Đó là lần đầu tiên đi xe buýt của em nên em rất bỡ ngỡ, lo lắng và hồi hộp. Bước lên xe em nhìn thấy ngay bác tài ngồi tại vị trí vô lăng lái xe. Bác có dáng người đậm, đôi vai to, khuôn mặt vuông chữ điền nhìn rất hiền hậu. Bác quay sang nhìn em rồi hình như bác nhận ra sự lúng túng, bỡ ngỡ của em nên đã mỉm cười rồi hỏi “Chắc cu cậu lần đầu tiên đi xe buýt đấy à?”, em chỉ vội trả lời “Vâng ạ!”. Thế rồi bác bảo “Nếu lần đầu đi cháu ngồi ghế ngay sau bác đây sẽ không bị say xe”. Nghe câu nói ấy của bác tài xế em thấy thật ấm lòng, bác quả là người tài xế thân thiện, tốt bụng và biết quan tâm đến mọi người.
Trên suốt quãng đường ngồi sau ghế bác tài, em được nói chuyện với bác rất nhiều, những câu chuyện của bác kể rất dí dỏm và hài hước khiến em cứ cười mãi không thôi. Em ngồi trên xe cũng được nghe bác giới thiệu về từng địa điểm đi qua, bác giới thiệu bằng giọng rất say sưa và đầy am hiểu. Cũng phải thôi vì bác đã lái xe buýt trên tuyến đường này biết bao năm rồi. Khi đến nơi em xuống xe và không quên vẫy tay chào tạm biệt bác, chúc bác có những chuyến đi thượng lộ bình an và đầy niềm vui.
Có lẽ rất khó để em gặp lại bác tài xế một lần nữa, nhưng đối với em hình bóng và giọng nói của bác cũng như những câu chuyện mà bác kể em sẽ mãi ghi nhớ không bao giờ quên.
Có thể trong cuộc đời của mỗi con người, chúng ta đã gặp không biết bao nhiêu là người, người xấu có, người tốt có. Vậy bạn đã có bao giờ gặp một ai đó mà đến tận mãi bây giờ và sau này bạn sẽ không bao giờ quên ko ? Tôi đã từng gặp một người như thế rồi đấy, đó là người bạn thân nhất của tôi năm lớp 5.
Cậu ấy tên là Như Bình- một cái tên thật đẹp khiến tôi nhớ tận đến mãi sau này, một con người có thân hình khá tròn trĩnh và cậu ấy có khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu ! Cậu ấy sở hữu một đôi mắt bồ câu trong veo đen láy, biết cười, khiến ai nhìn vào cũng trông thấy được vẻ thân thiện toát lên từ đôi mắt ấy. Dường như, đôi mắt của cậu chỉ biết khóc cho những điều xứng đáng, cậu chưa từng khóc vì cô trách phạt, chưa từng khóc vì bị ốm,… mà những lần tôi thấy cậu khóc đều là vì những người khác ! Chiếc môi dày chúm chím màu hồng nhạt hình trái tim xinh xinh, đã như tô điểm thêm cho gương mặt bầu bĩnh của cậu thêm phần nổi bật, khi cười trông cậu rất xinh. Và những nụ cười của cậu thường được lôi ra để an ủi, động viên mọi người. Bình có một mái tóc xoăn ngắn, mái tóc của cậu trông mắt tôi thật giống với những gợn sóng xanh bầu trời. Cậu không phải là cô gái đẹp nhất lớp, nhưng từ gương mặt cậu toát lên vẻ thanh cao đến lạ !
Mọi người dường như chẳng ai quan tâm đến ngoại hình của cậu lăm, vì chính tính cách đẹp đẽ của cậu đã lấn áp đi tất cả. Cậu thường chia sẻ tất cả những gì mình có cho bạn bè, quan tâm những bạn đau ốm, buồn bã. Ở Như Bình lúc nào cũng toát lên vẻ hoạt bát, thân thiện, hòa đồng. Khiến ai cũng thấy thật thoải mái và bình yên khi ở gần cậu ấy . Trong học tập, Bình cũng rất nổi bật, cậu ấy thường được cô Ngọc khen ngợi, bạn ấy rất nhanh nhẹn và luôn hoàn thành tốt trong mọi việc cô giáo giao.
Mặc dù, sau này cậu ấy đã chuyển trường nhưng mọi người trong lớp và em sẽ không bao giờ quên bạn, sẽ vẫn nhớ mãi “đã có một thiên thần tồn tại trong lớp 5/4”. Em sẽ không bao giờ quên Như Bình !
Khi lần đầu tiên được ra Thủ đô Hà Nội chơi, em đã có một chuyến trải nghiệm đi xe buýt thật tuyệt vời và khó quên. Trên chuyến xe buýt đi từ bến xe Mỹ Đình đến công viên Thủ Lệ em có ấn tượng sâu sắc với bác tài lái xe buýt vui tính và thân thiện.
Đó là lần đầu tiên đi xe buýt của em nên em rất bỡ ngỡ, lo lắng và hồi hộp. Bước lên xe em nhìn thấy ngay bác tài ngồi tại vị trí vô lăng lái xe. Bác có dáng người đậm, đôi vai to, khuôn mặt vuông chữ điền nhìn rất hiền hậu. Bác quay sang nhìn em rồi hình như bác nhận ra sự lúng túng, bỡ ngỡ của em nên đã mỉm cười rồi hỏi “Chắc cu cậu lần đầu tiên đi xe buýt đấy à?”, em chỉ vội trả lời “Vâng ạ!”. Thế rồi bác bảo “Nếu lần đầu đi cháu ngồi ghế ngay sau bác đây sẽ không bị say xe”. Nghe câu nói ấy của bác tài xế em thấy thật ấm lòng, bác quả là người tài xế thân thiện, tốt bụng và biết quan tâm đến mọi người.
Trên suốt quãng đường ngồi sau ghế bác tài, em được nói chuyện với bác rất nhiều, những câu chuyện của bác kể rất dí dỏm và hài hước khiến em cứ cười mãi không thôi. Em ngồi trên xe cũng được nghe bác giới thiệu về từng địa điểm đi qua, bác giới thiệu bằng giọng rất say sưa và đầy am hiểu. Cũng phải thôi vì bác đã lái xe buýt trên tuyến đường này biết bao năm rồi. Khi đến nơi em xuống xe và không quên vẫy tay chào tạm biệt bác, chúc bác có những chuyến đi thượng lộ bình an và đầy niềm vui.
Có lẽ rất khó để em gặp lại bác tài xế một lần nữa, nhưng đối với em hình bóng và giọng nói của bác cũng như những câu chuyện mà bác kể em sẽ mãi ghi nhớ không bao giờ quên.
Có thể trong cuộc đời của mỗi con người, chúng ta đã gặp không biết bao nhiêu là người, người xấu có, người tốt có. Vậy bạn đã có bao giờ gặp một ai đó mà đến tận mãi bây giờ và sau này bạn sẽ không bao giờ quên ko ? Tôi đã từng gặp một người như thế rồi đấy, đó là người bạn thân nhất của tôi năm lớp 5.
Cậu ấy tên là Như Bình- một cái tên thật đẹp khiến tôi nhớ tận đến mãi sau này, một con người có thân hình khá tròn trĩnh và cậu ấy có khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu ! Cậu ấy sở hữu một đôi mắt bồ câu trong veo đen láy, biết cười, khiến ai nhìn vào cũng trông thấy được vẻ thân thiện toát lên từ đôi mắt ấy. Dường như, đôi mắt của cậu chỉ biết khóc cho những điều xứng đáng, cậu chưa từng khóc vì cô trách phạt, chưa từng khóc vì bị ốm,… mà những lần tôi thấy cậu khóc đều là vì những người khác ! Chiếc môi dày chúm chím màu hồng nhạt hình trái tim xinh xinh, đã như tô điểm thêm cho gương mặt bầu bĩnh của cậu thêm phần nổi bật, khi cười trông cậu rất xinh. Và những nụ cười của cậu thường được lôi ra để an ủi, động viên mọi người. Bình có một mái tóc xoăn ngắn, mái tóc của cậu trông mắt tôi thật giống với những gợn sóng xanh bầu trời. Cậu không phải là cô gái đẹp nhất lớp, nhưng từ gương mặt cậu toát lên vẻ thanh cao đến lạ !
Mọi người dường như chẳng ai quan tâm đến ngoại hình của cậu lăm, vì chính tính cách đẹp đẽ của cậu đã lấn áp đi tất cả. Cậu thường chia sẻ tất cả những gì mình có cho bạn bè, quan tâm những bạn đau ốm, buồn bã. Ở Như Bình lúc nào cũng toát lên vẻ hoạt bát, thân thiện, hòa đồng. Khiến ai cũng thấy thật thoải mái và bình yên khi ở gần cậu ấy . Trong học tập, Bình cũng rất nổi bật, cậu ấy thường được cô Ngọc khen ngợi, bạn ấy rất nhanh nhẹn và luôn hoàn thành tốt trong mọi việc cô giáo giao.
Mặc dù, sau này cậu ấy đã chuyển trường nhưng mọi người trong lớp và em sẽ không bao giờ quên bạn, sẽ vẫn nhớ mãi “đã có một thiên thần tồn tại trong lớp 5/4”. Em sẽ không bao giờ quên Như Bình !
-San-