viết 1 bài văn tả cảnh mặt trời mọc ở quê em(KO CHÉP MẠNG NHA)
0 bình luận về “viết 1 bài văn tả cảnh mặt trời mọc ở quê em(KO CHÉP MẠNG NHA)”
Ở mọi vùng quê, tiếng gà đã trở thành chiếc đồng hồ thời gian của nông dân. Gà gáy canh trưa: đến giờ nghỉ ngơi, gà gáy chiều tối: đến giờ kết thúc công việc; và gà gáy sáng: nào cùng bắt đầu một ngày hè mới. Tiếng chú gà trống dõng dạc, vang xa đánh thức mọi người, kéo ông mặt trời nhô lên. Những tia sáng yếu ớt bắt đầu xuất hiện. Bóng ông mặt trời lấp ló sau rặng tre ngà phía cuối làng vẫn còn đang ngái ngủ. Chắc hẳn ông phải cố gắng lắm để rời giấc ngủ mà nhô lên gặp mọi người. Những ngọn ánh sáng đầu tiên từ những căn nhà được thắp lên, cùng với sao trời còn sót lại, làm sáng cả bầu không gian. Rồi ánh sáng nhà này đến nhà kia, bắt đầu có âm thanh từ con người nói chuyện với nhau. Và những làn khói xám bắt đầu bay nghi ngút lên từ những căn bếp, những tiếng lách cách của bát đũa và xoong nồi của những bà, những mẹ đang nấu bữa sáng cho gia đình. Đâu đây có tiếng em bé khóc sáng sớm, tiếng “à ơi” dỗ con ngủ của mẹ.
Khi làn khói kia dần tan biến đi cũng là lúc những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất. Ông mặt trời đã tỉnh ngủ, nặng nhọc nâng mình lên sau lũy tre làng với khuôn mặt ửng hồng như lòng quả trứng gà. Những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện. Một vài tia nắng tinh nghịch tách mặt trời chạy xuống sân trước, nhảy nhót trên những mái nhà, chơi đùa cùng những làn khói cuối cùng chưa chịu tan vào không trung. Lúc này, ánh đèn trong các gia đình, nhà này nhìn nhà kia, cũng dần tắt hết. Trong nhà, tiếng nói cười đã bắt đầu ngân vang. Họ cùng nhau ăn cơm sáng. Có gia đình ăn trên phản gỗ, có nhà dải chiếu ăn giữa sân để cảm nhận không khí trong lành buổi sớm mùa hạ. Chị gió thấy trên bầu trời, mây rủ nhau bay đến cũng xuất hiện góp vui. Chị đẩy những đám mây bay nhanh, luồn lách qua kẽ là để lại những giai điệu xào xạc đầu tiên của buổi sáng mùa hạ. Gió đi qua, chào bà một tiếng, thơm vào má bé gái đang ngủ, đem lại sự thoải mái, mát lành của đầu mùa. Mọi người vừa ăn vừa kể nhau nghe về những câu chuyện, giấc mơ mà mình gặp, những dự định làm để bắt đầu một ngày hiệu quả và ý nghĩa. Một vài đứa bé quấy khóc vì không muốn ăn cơm. Đàn gà, vịt lon ton vào vườn tìm sâu, mổ lá. Những chú lợn ủn ỉn kêu ăn khi thấy đàn trâu đang ăn cỏ để chuẩn bị cho chuyến ra đồng.
Khi những tia nắng vàng tươi đã nhảy nhót đầy khắp cả sân, mặt trời tự hào vươn qua rặng tre cũng là lúc mọi người bắt đầu sinh hoạt của minh. Nắng đọng vào những bộ áo nâu các bác nông dân khi họ dắt trâu ra đồng. Tiếng chào hỏi vui tươi từ các bác đang dắt trâu, tiếng xôn xao của những mẹ, những bà gánh hàng ra chợ. Những chiếc áo trắng điểm đỏ chiếc khăn quàng tung tăng trên đường đến trường. Chúng chào nhau, chúng kể chuyện nhau nghe, chúng cãi nhau về trò chơi hôm trước, … Cứ ríu rít hệt như những con chim non đang hót ở trên cành, rồi gọi nhau trong bụi cây. Ngoài đồng, những nhánh lúa xanh rờn đang chuẩn bị trổ bông, điểm trắng cánh cò dập dờn xa xa lặn lội kiếm ăn. Những tiếng góp vui của anh nhái, chẫu chuộc, … nghe mới vui tai làm sao! Màu vàng của nắng, màu xanh của cỏ cây, màu trắng cánh cò và mây, màu nâu của những con người tần tảo mưa nắng. Rồi những âm thanh vui nhộn của thiên nhiên, những câu nói vui vẻ của con người. Cuộc sống nông thôn bắt đầu đôi khi chỉ đơn giản và bình dị thế thôi nhưng lại khiến cho con người ta thấy yên bình và hạnh phúc như thế đấy!
Quê hương là nơi em sinh ra và lớn lên, là nơi mà em đã gắn bó suốt hơn 10 năm qua. Mọi khung cảnh đối với em đều trở nên thân thuộc khiến cho em yêu mến vô cùng. Em yêu nhất chính là cảnh mặt trời mọc bởi khi ấy em cảm nhận làng quê mình thật bình yên.
Sáng sớm, chúgà trốngnhảy lên mái tôn chuồng của chú rồi cất cao tiếng gáy đánh thứccon người,đánh thức cả ông mặt trời đang say ngủ. Em thức dậy, ra sân đểtập thể dụcbuổi sáng. Những động tác thể dục nhẹ nhàng giúp em cảm thấy khoan khoái hơn và sẵn sàng cho một ngày mới. Khi ấy, trời vẫn còn chút không khí se lạnh, những cơn gió thoảng qua làm những chiếc lá cây khẽ lay động. Khung cảnh làng quê của em như bồng bềnh trong biển sương sớm. Khi em đưa mắt nhìn về phía đông, mặt trời xoe tròn và ửng hồng như đang mỉm cười nhìn về phía mặt đất. Mặt trời tỏa ra ánh hào quang lấp lánh như hình rẻ quạt với các màu sắc rực rỡ. Ngước mắt lên nhìn trời cao, em nhìn thấy những đám mây trắng đang lững thững trôi. Những đám mây gắn kết với nhau để tạo thành những hình thù bắt mắt. Em vẫn hay ngắm nhìn mây trời và liên tưởng nó tới một con vật hay hình thù nào đó tương tự. Em ngước mắt nhìn ra xung quanh, có một vài ánh đèn từ ngôi nhà có người thức dậy sớm đã vụt tắt. Từ bếp nhà ai có những làn khói trắng bay ra. Ở quê em, nhiềugia đìnhvẫn còn đun bếp củi. Mùi khói đã ám vào khung cảnh làng quê, ám ảnh tuổi thơ của em. Khói bếp trắng như mây, chúng bay lên trên bầu trời và hòa vào với trời xanh. Mặt trời lên mỗi lúc một cao, tia nắng của mặt trời đã làm xua tan đi sương sớm trả lại cho không gian vẻ trong xanh, thoáng đãng. Khi mặt trời đã lên cao ánh sáng của nó chiếu xuống vạn vật chiếu soi toàn bộ làng quê. Những ngôi nhà hiện lên vô cùng rõ nét. Gió thổi nhè nhẹ đưa hương thơm từ ngoài đồng lúa chín bay đến sân nhà em. Mặt trời lúc này nhìn như cái lòng trắng trứng khổng lồ. Lúc này, người dân quê em cũng bắt đầu ra đồng làm việc. Em và các bạn của mình cũng chuẩn bị để đi đến trường học. Mỗi bước chân của em, dường như mặt trời cũng đi theo em.Mặt trời tỏa nắngsoi từng bước chân của em đến trường. Buổi sáng, ánh nắng của mặt trời vẫn còn dịu nhẹ lắm. Thế nhưng đến buổi trưa nắng rất gay gắt và có thể làm cháy da của con người. Em vừa bước chân tới trường, vừa thỏa thích hít thở không khí trong lành của không gian. Tất cả những hình ảnh của làng quê đều được em ghi nhớ lại trong lòng.
Được ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc trên quê hương mỗi ngày khiến em cảm thấy vô cùnghạnh phúc. Nó làm cho tâm hồn của em thêm vui khỏe, lạc quan và yêucuộc sốnghơn nhiều. Sau này khi em lớn lên em sẽ học thật giỏi và làm thật nhiều việc có ích cho quê hương mình.
Ở mọi vùng quê, tiếng gà đã trở thành chiếc đồng hồ thời gian của nông dân. Gà gáy canh trưa: đến giờ nghỉ ngơi, gà gáy chiều tối: đến giờ kết thúc công việc; và gà gáy sáng: nào cùng bắt đầu một ngày hè mới. Tiếng chú gà trống dõng dạc, vang xa đánh thức mọi người, kéo ông mặt trời nhô lên. Những tia sáng yếu ớt bắt đầu xuất hiện. Bóng ông mặt trời lấp ló sau rặng tre ngà phía cuối làng vẫn còn đang ngái ngủ. Chắc hẳn ông phải cố gắng lắm để rời giấc ngủ mà nhô lên gặp mọi người. Những ngọn ánh sáng đầu tiên từ những căn nhà được thắp lên, cùng với sao trời còn sót lại, làm sáng cả bầu không gian. Rồi ánh sáng nhà này đến nhà kia, bắt đầu có âm thanh từ con người nói chuyện với nhau. Và những làn khói xám bắt đầu bay nghi ngút lên từ những căn bếp, những tiếng lách cách của bát đũa và xoong nồi của những bà, những mẹ đang nấu bữa sáng cho gia đình. Đâu đây có tiếng em bé khóc sáng sớm, tiếng “à ơi” dỗ con ngủ của mẹ.
Khi làn khói kia dần tan biến đi cũng là lúc những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất. Ông mặt trời đã tỉnh ngủ, nặng nhọc nâng mình lên sau lũy tre làng với khuôn mặt ửng hồng như lòng quả trứng gà. Những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện. Một vài tia nắng tinh nghịch tách mặt trời chạy xuống sân trước, nhảy nhót trên những mái nhà, chơi đùa cùng những làn khói cuối cùng chưa chịu tan vào không trung. Lúc này, ánh đèn trong các gia đình, nhà này nhìn nhà kia, cũng dần tắt hết. Trong nhà, tiếng nói cười đã bắt đầu ngân vang. Họ cùng nhau ăn cơm sáng. Có gia đình ăn trên phản gỗ, có nhà dải chiếu ăn giữa sân để cảm nhận không khí trong lành buổi sớm mùa hạ. Chị gió thấy trên bầu trời, mây rủ nhau bay đến cũng xuất hiện góp vui. Chị đẩy những đám mây bay nhanh, luồn lách qua kẽ là để lại những giai điệu xào xạc đầu tiên của buổi sáng mùa hạ. Gió đi qua, chào bà một tiếng, thơm vào má bé gái đang ngủ, đem lại sự thoải mái, mát lành của đầu mùa. Mọi người vừa ăn vừa kể nhau nghe về những câu chuyện, giấc mơ mà mình gặp, những dự định làm để bắt đầu một ngày hiệu quả và ý nghĩa. Một vài đứa bé quấy khóc vì không muốn ăn cơm. Đàn gà, vịt lon ton vào vườn tìm sâu, mổ lá. Những chú lợn ủn ỉn kêu ăn khi thấy đàn trâu đang ăn cỏ để chuẩn bị cho chuyến ra đồng.
Khi những tia nắng vàng tươi đã nhảy nhót đầy khắp cả sân, mặt trời tự hào vươn qua rặng tre cũng là lúc mọi người bắt đầu sinh hoạt của minh. Nắng đọng vào những bộ áo nâu các bác nông dân khi họ dắt trâu ra đồng. Tiếng chào hỏi vui tươi từ các bác đang dắt trâu, tiếng xôn xao của những mẹ, những bà gánh hàng ra chợ. Những chiếc áo trắng điểm đỏ chiếc khăn quàng tung tăng trên đường đến trường. Chúng chào nhau, chúng kể chuyện nhau nghe, chúng cãi nhau về trò chơi hôm trước, … Cứ ríu rít hệt như những con chim non đang hót ở trên cành, rồi gọi nhau trong bụi cây. Ngoài đồng, những nhánh lúa xanh rờn đang chuẩn bị trổ bông, điểm trắng cánh cò dập dờn xa xa lặn lội kiếm ăn. Những tiếng góp vui của anh nhái, chẫu chuộc, … nghe mới vui tai làm sao! Màu vàng của nắng, màu xanh của cỏ cây, màu trắng cánh cò và mây, màu nâu của những con người tần tảo mưa nắng. Rồi những âm thanh vui nhộn của thiên nhiên, những câu nói vui vẻ của con người. Cuộc sống nông thôn bắt đầu đôi khi chỉ đơn giản và bình dị thế thôi nhưng lại khiến cho con người ta thấy yên bình và hạnh phúc như thế đấy!
Chúc bạn học tốt!!!
Quê hương là nơi em sinh ra và lớn lên, là nơi mà em đã gắn bó suốt hơn 10 năm qua. Mọi khung cảnh đối với em đều trở nên thân thuộc khiến cho em yêu mến vô cùng. Em yêu nhất chính là cảnh mặt trời mọc bởi khi ấy em cảm nhận làng quê mình thật bình yên.
Sáng sớm, chú gà trống nhảy lên mái tôn chuồng của chú rồi cất cao tiếng gáy đánh thức con người, đánh thức cả ông mặt trời đang say ngủ. Em thức dậy, ra sân để tập thể dục buổi sáng. Những động tác thể dục nhẹ nhàng giúp em cảm thấy khoan khoái hơn và sẵn sàng cho một ngày mới. Khi ấy, trời vẫn còn chút không khí se lạnh, những cơn gió thoảng qua làm những chiếc lá cây khẽ lay động. Khung cảnh làng quê của em như bồng bềnh trong biển sương sớm. Khi em đưa mắt nhìn về phía đông, mặt trời xoe tròn và ửng hồng như đang mỉm cười nhìn về phía mặt đất. Mặt trời tỏa ra ánh hào quang lấp lánh như hình rẻ quạt với các màu sắc rực rỡ. Ngước mắt lên nhìn trời cao, em nhìn thấy những đám mây trắng đang lững thững trôi. Những đám mây gắn kết với nhau để tạo thành những hình thù bắt mắt. Em vẫn hay ngắm nhìn mây trời và liên tưởng nó tới một con vật hay hình thù nào đó tương tự. Em ngước mắt nhìn ra xung quanh, có một vài ánh đèn từ ngôi nhà có người thức dậy sớm đã vụt tắt. Từ bếp nhà ai có những làn khói trắng bay ra. Ở quê em, nhiều gia đình vẫn còn đun bếp củi. Mùi khói đã ám vào khung cảnh làng quê, ám ảnh tuổi thơ của em. Khói bếp trắng như mây, chúng bay lên trên bầu trời và hòa vào với trời xanh. Mặt trời lên mỗi lúc một cao, tia nắng của mặt trời đã làm xua tan đi sương sớm trả lại cho không gian vẻ trong xanh, thoáng đãng. Khi mặt trời đã lên cao ánh sáng của nó chiếu xuống vạn vật chiếu soi toàn bộ làng quê. Những ngôi nhà hiện lên vô cùng rõ nét. Gió thổi nhè nhẹ đưa hương thơm từ ngoài đồng lúa chín bay đến sân nhà em. Mặt trời lúc này nhìn như cái lòng trắng trứng khổng lồ. Lúc này, người dân quê em cũng bắt đầu ra đồng làm việc. Em và các bạn của mình cũng chuẩn bị để đi đến trường học. Mỗi bước chân của em, dường như mặt trời cũng đi theo em. Mặt trời tỏa nắng soi từng bước chân của em đến trường. Buổi sáng, ánh nắng của mặt trời vẫn còn dịu nhẹ lắm. Thế nhưng đến buổi trưa nắng rất gay gắt và có thể làm cháy da của con người. Em vừa bước chân tới trường, vừa thỏa thích hít thở không khí trong lành của không gian. Tất cả những hình ảnh của làng quê đều được em ghi nhớ lại trong lòng.
Được ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc trên quê hương mỗi ngày khiến em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nó làm cho tâm hồn của em thêm vui khỏe, lạc quan và yêu cuộc sống hơn nhiều. Sau này khi em lớn lên em sẽ học thật giỏi và làm thật nhiều việc có ích cho quê hương mình.