Viết 1 đặn văn khoảng 2 trang kể lại 1 câu chuyện lí thú mà em đã gặp hoặc nghe người khác kể

Viết 1 đặn văn khoảng 2 trang kể lại 1 câu chuyện lí thú mà em đã gặp hoặc nghe người khác kể

0 bình luận về “Viết 1 đặn văn khoảng 2 trang kể lại 1 câu chuyện lí thú mà em đã gặp hoặc nghe người khác kể”

  1. Lần cuối cùng tôi đi máy bay là cách đây 2 năm. Tôi luôn bay hạng phổ thông. Tôi chưa bao giờ được nâng cấp. Tôi luôn chọn chỗ ngồi bên cửa sổ để có thể ngắm cảnh, nhưng mẹ tôi chọn chỗ ngồi ở lối đi vì mẹ có thể đứng dậy và đi lại dễ dàng. Tôi bay đến Matxcova để thăm người bạn thân của mình. Tôi có chuyến bay thẳng, vì vậy chuyến bay chỉ mất 1 giờ và tôi không bị trễ máy bay. Tôi đến sân bay quốc tế Vnukovo, và một người bạn của tôi đang đợi tôi. Chúng tôi gặp nhau và đến nhà bạn tôi. Ngày hôm sau chúng tôi đi tham quan; Tất nhiên, nơi đầu tiên chúng tôi đến thăm là Quảng trường Đỏ. Chúng tôi đã thấy rất nhiều địa danh thú vị: Điện Kremlin, Lăng Lenin, Vườn Alexander. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên trước khung cảnh và đã chụp rất nhiều ảnh về chúng. Vào ngày thứ hai, chúng tôi đến bảo tàng Tsaritsyno. Chúng tôi đi dạo quanh công viên, sau đó chúng tôi đến Grand Palace. Chúng tôi nhìn thấy những thứ cổ xưa thuộc về Catherine Đại đế: như áo choàng có cổ tay và cúc, được trang trí bằng kim cương giả, đồ trang sức bằng đồng và da.

    Bình luận
  2. Tham khảo đi ( vừa bị mất nick huhu )

    Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho ta những câu chuyện khác nhau, chuyện vui có, chuyện buồn cũng có. Mỗi ngày, trường học đều để lại cho tôi một câu chuyện. Hôm nay cũng như vậy, chỉ có điều nó không phải câu chuyện hài hước hay vui vẻ ở lớp mà là một câu chuyện cảm động. Tôi chỉ mong được về nhà, chia sẻ cùng bố mẹ như thường ngày.

    Căn nhà thân quen ở ngay trước mắt, tôi dắt xe, lễ phép chào hỏi bố mẹ rằng mình đã đi học về. Bữa cơm tối trôi qua yên tĩnh trong ánh chiều muộn, mẹ thấy tôi không nói chuyện nhiều như mọi khi, nhẹ nhàng hỏi:

    – Con có chuyện gì buồn hay sao mà lại im lặng thế kia?

    Nghe giọng nói ấm áp của mẹ, tôi liền nhào vào lòng mẹ, vừa khóc vừa mếu máo kể lại câu chuyện cảm động mà tôi gặp ở trường.

    Hôm nay trường học bất ngờ tổ chức một buổi ca nhạc do một hội người khuyết tật ở miền Trung biểu diễn với chủ đề về người khuyết tật, đặc biệt là những bệnh nhân bị nhiễm chất độc màu da cam. Buổi biểu diễn bất ngờ mà không hề báo trước.

    Chúng tôi kéo nhau xuống sân xếp ghế, đùa nhau bảo rằng không cần học hai tiết, quá tốt. Nhưng khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhìn người dẫn chương trình là một chị gái, khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người thấp bé như một đứa trẻ con và hai tay thì ngắn ngủn, chúng tôi chợt im lặng. Lần đầu tiên, tôi được gặp những người sinh ra đã không may mắn như họ.

    Chị ấy giới thiệu mình tên Ngọc Anh, dù cơ thể khuyết thiếu, chị vẫn tự tin mỉm cười và dẫn chương trình như một MC chuyên nghiệp. Các tiết mục âm nhạc lần lượt được biểu diễn bởi từng người, từng nhóm trong đoàn. Họ đều là những người cơ thể bị khuyết thiếu phần này phần kia, thoạt nhìn xấu xí và rất tội nghiệp. Mỗi bài hát họ biểu diễn đều là những bài hát hướng về cuộc sống, tràn ngập niềm tin và hi vọng, khát khao sống.

    Thỉnh thoảng họ sẽ dùng ít phút, gửi lời nhắn đến chúng tôi, kể một câu chuyện về giai đoạn khó khăn mà bản thân đã trải qua, thậm chị sự hắt hủi của gia đình, sự xa lánh của một số thành phần trong xã hội. Nhưng họ không tỏ vẻ thất vọng, chán nản mà mỉm cười nhẹ nhõm, động viên và truyền động lực cho chúng tôi. Tôi vẫn nhớ mãi lời nói của một đứa bé còn nhỏ tuổi hơn tất cả học sinh trường tôi, bị cụt tay và hai mắt thì không nhìn thấy được. Bé hát bài hát “Đứa bé” đầy chân thành và cảm động rồi hướng về hàng nghìn học sinh, nói:

    – Em rất ngưỡng mộ các anh chị, dù em không nhìn thấy nhưng em nghĩ các anh chị ở đây chắc hẳn đều hạnh phúc. Các anh chị được đi học này, có bạn bè, thầy cô và có bố mẹ yêu thương nữa. Các anh chị phải trân trọng vì những thứ đó rất quý giá.

    Nghe bé nói xong, rất nhiều người đã khóc, thương cậu bé bất hạnh, sinh ra đã không nơi nương tựa, và khóc vì cảm thấy mình thật may mắn. Tôi cũng đã khóc, khóc vì lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được bản thân hạnh phúc như thế nào. Nghĩ lại nhiều lần tỏ ra khó chịu trước sự quan tâm của bố mẹ mà ân hận.

    Buổi biểu diễn nhanh chóng đi đến hồi kết thúc, cả đoàn diễn viên không chuyên nghiệp, không hoàn hảo, không có vẻ ngoài hào nhoáng như nghệ sĩ trên ti vi mà mang trong mình nghị lực và sức hút hơn người chào tạm biệt chúng tôi. Họ thiếu hụt nhiều thứ nhưng lại mang đến cho những người vốn đủ đầy hơn chúng tôi những điều quý giá mà chúng tôi không dễ dàng nhận ra. Họ bất hạnh nhưng ngược lại sống có ý chí và hi vọng hơn những người bình thường chúng tôi

    Cả hai tiết học sau đó, lớp chúng tôi ai cũng còn vấn vương cảm giác trong buổi biểu diễn, ánh mắt nhiều bạn còn đỏ hoe. Chỉ trong chốc lát, chúng tôi dường như hiểu ra rất nhiều chuyện.

    Nghe hết câu chuyện tôi kể, bố mẹ cũng im lặng một lát, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mẹ vỗ về an ủi, thầm thở dài. Câu chuyện cảm động hôm nay có lẽ sẽ còn theo tôi đến mãi sau này nữa, nhắc nhở tôi sống vươn lên, biết cố gắng và biết trân trọng, “sống như những đóa hoa…”

    Bình luận

Viết một bình luận