Viết 1 đoạn văn nêu suy nghĩ của em về tình người trong đại dịch Covid_19 (không phải tình yêu thương)
0 bình luận về “Viết 1 đoạn văn nêu suy nghĩ của em về tình người trong đại dịch Covid_19 (không phải tình yêu thương)”
Bài làm
Những ngày này, Việt Nam đang trải qua những ngày khó khăn đẩy lùi dịch bệnh Covid-19. Nỗ lực và niềm tự hào khi dừng ở con số 16 bệnh nhân trước đó đã không còn, dịch Covid-19 đã có mặt ở hầu hết các thành phố lớn. Mọi người đều lo sợ và chuẩn bị tinh thần cho một bức tranh xấu có thể xảy ra.
Nhưng càng ở trong hoàn cảnh khó khăn và thời điểm tưởng chừng như xám xịt ấy, người ta lại thấy những điều cảm động và ấm áp có thể xảy ra. Chưa bao giờ, ta thấy mình phải có trách nhiệm với đất nước và nhân dân đến như thế. Để trái với sự nghi kỵ, vô cảm và bàng quang của một số người – chất xúc tác tốt nhất cho dịch bệnh lan nhanh – chúng ta vẫn còn những con người hy sinh thầm lặng, làm sáng ngời lương tri đẹp đẽ của loài người.
Những điều cảm động và ấm áp vẫn đang xảy ra
Đó là hình ảnh những vị bác sĩ in hằn vết đồ bảo hộ, mồ hôi ướt sũng, kính nhòe đi, cả ngày không dám đi vệ sinh nhưng vẫn kiên cường chống đỡ. Đó là hình ảnh doanh nghiệp hay cô ca sĩ nọ quyên góp một số tiền lớn cho đất nước chống đại dịch. Đó là hình ảnh những thùng mì tôm, những chai nước suối được trao đi vào khu cách ly. Đó là hình ảnh những em nhỏ đóng góp tất cả tiền mừng tuổi của mình để quyên tặng khẩu trang cho người chưa có. Đó là chuyến bay đi thẳng vào tâm dịch ở Vũ Hán để đón những người chung dòng máu với chúng ta trở về.
Để kết thúc cho bài viết, xin mượn những câu thơ đầy xúc động của bác sĩ Võ Ngọc Anh Thơ, Phó Trưởng khoa Bệnh Nhiệt đới – Bệnh viện Chợ Rẫy đã sáng tác nên để nói về sự vất vả và nỗi lòng của những đồng nghiệp cũng như của chính mình:
“Thương lắm đồng nghiệp tôi miệt mài trong tâm dịch
Chẳng kịp tội thân mình, chẳng kịp nghĩ xa xôi
Thương lắm những giọt mồ hôi trong lớp áo
Ai đã thử rồi… đã biết khổ cùng nhau
Ngày Tết đã trôi mau, nỗi đau thì còn đó
Cuộc chiến vẫn xoay vòng, mong mỗi sự bình an
Người người còn lầm than… sao lo riêng thân mình được nữa
DỊch Covid_19 là 1 cái chết thảm thương và cũng là tồi tệ nhất. Nhưng ở trái đất này luôn tồn tại những con ng tuyệt vời và có long bao dung. Có những con ng đã quyên góp tiền giúp những ng gian khổ hay những anh cj sinh viên nghèo, tuy chỉ là gói mì tôm với cây xúc xích nho nhỏ cũng đã làm lay động lòng ng…. tôi thực sự ngưỡng mộ điều đó. Tuy, ở ngoài kia có rất nhiều ng tốt bụng thế nhưng có rất nhiều ng ích kỷ chỉ suy nghĩ cho chính bản thân mình thôi: ” chen lấn, xô đẩy nhau ngoài siêu thị chỉ vài món đồ ăn, …” thậm chí là lừa đảo để lấy đi những đồng tiền tích góp để sống xót qua dịch bệnh. Và hơn nx, tôi vô cùng thất vọng bởi những suy nghĩ lệch lạc của mọi ng, chỉ vì những chuyến du lịch tưởng chừng như vui vẻ nhưng nó có thể giết chết họ ngay vì Covid_19 đang giết hại những con ng vô tội. Thế nên, hãy thường xuyên nghe đài, báo chí để cập nhật thông tin, bảo vệ chính mik.
ĐÂY HOÀN TOÀN LÀ BÀI VIẾT CỦA MIK:> CÓ SAI XÓT MONG CẬU BẢO QUA:> CẢM ƠN
Bài làm
Những ngày này, Việt Nam đang trải qua những ngày khó khăn đẩy lùi dịch bệnh Covid-19. Nỗ lực và niềm tự hào khi dừng ở con số 16 bệnh nhân trước đó đã không còn, dịch Covid-19 đã có mặt ở hầu hết các thành phố lớn. Mọi người đều lo sợ và chuẩn bị tinh thần cho một bức tranh xấu có thể xảy ra.
Nhưng càng ở trong hoàn cảnh khó khăn và thời điểm tưởng chừng như xám xịt ấy, người ta lại thấy những điều cảm động và ấm áp có thể xảy ra. Chưa bao giờ, ta thấy mình phải có trách nhiệm với đất nước và nhân dân đến như thế. Để trái với sự nghi kỵ, vô cảm và bàng quang của một số người – chất xúc tác tốt nhất cho dịch bệnh lan nhanh – chúng ta vẫn còn những con người hy sinh thầm lặng, làm sáng ngời lương tri đẹp đẽ của loài người.
Những điều cảm động và ấm áp vẫn đang xảy ra
Đó là hình ảnh những vị bác sĩ in hằn vết đồ bảo hộ, mồ hôi ướt sũng, kính nhòe đi, cả ngày không dám đi vệ sinh nhưng vẫn kiên cường chống đỡ. Đó là hình ảnh doanh nghiệp hay cô ca sĩ nọ quyên góp một số tiền lớn cho đất nước chống đại dịch. Đó là hình ảnh những thùng mì tôm, những chai nước suối được trao đi vào khu cách ly. Đó là hình ảnh những em nhỏ đóng góp tất cả tiền mừng tuổi của mình để quyên tặng khẩu trang cho người chưa có. Đó là chuyến bay đi thẳng vào tâm dịch ở Vũ Hán để đón những người chung dòng máu với chúng ta trở về.
Để kết thúc cho bài viết, xin mượn những câu thơ đầy xúc động của bác sĩ Võ Ngọc Anh Thơ, Phó Trưởng khoa Bệnh Nhiệt đới – Bệnh viện Chợ Rẫy đã sáng tác nên để nói về sự vất vả và nỗi lòng của những đồng nghiệp cũng như của chính mình:
“Thương lắm đồng nghiệp tôi miệt mài trong tâm dịch
Chẳng kịp tội thân mình, chẳng kịp nghĩ xa xôi
Thương lắm những giọt mồ hôi trong lớp áo
Ai đã thử rồi… đã biết khổ cùng nhau
Ngày Tết đã trôi mau, nỗi đau thì còn đó
Cuộc chiến vẫn xoay vòng, mong mỗi sự bình an
Người người còn lầm than… sao lo riêng thân mình được nữa
Hôn con rồi đi với trái tim rực lửa
Mai chị có về sau trận chiến vinh quang?”
DỊch Covid_19 là 1 cái chết thảm thương và cũng là tồi tệ nhất. Nhưng ở trái đất này luôn tồn tại những con ng tuyệt vời và có long bao dung. Có những con ng đã quyên góp tiền giúp những ng gian khổ hay những anh cj sinh viên nghèo, tuy chỉ là gói mì tôm với cây xúc xích nho nhỏ cũng đã làm lay động lòng ng…. tôi thực sự ngưỡng mộ điều đó. Tuy, ở ngoài kia có rất nhiều ng tốt bụng thế nhưng có rất nhiều ng ích kỷ chỉ suy nghĩ cho chính bản thân mình thôi: ” chen lấn, xô đẩy nhau ngoài siêu thị chỉ vài món đồ ăn, …” thậm chí là lừa đảo để lấy đi những đồng tiền tích góp để sống xót qua dịch bệnh. Và hơn nx, tôi vô cùng thất vọng bởi những suy nghĩ lệch lạc của mọi ng, chỉ vì những chuyến du lịch tưởng chừng như vui vẻ nhưng nó có thể giết chết họ ngay vì Covid_19 đang giết hại những con ng vô tội. Thế nên, hãy thường xuyên nghe đài, báo chí để cập nhật thông tin, bảo vệ chính mik.
ĐÂY HOÀN TOÀN LÀ BÀI VIẾT CỦA MIK:> CÓ SAI XÓT MONG CẬU BẢO QUA:> CẢM ƠN