Viết 1 đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm chẳng may em làm vỡ lọ hoa đẹp của bố em
0 bình luận về “Viết 1 đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm chẳng may em làm vỡ lọ hoa đẹp của bố em”
Trong những năm tháng tuổi thơ, tôi đã từng gây ra rất nhiều chuyện sai lầm. Sau những lần sai lầm đó, tôi đều học được những bài học cho riêng mình. Một trong những bài học mà tôi thực sự nhớ đó là việc mà tôi đã đánh vỡ lọ hoa khô mà bố tôi rất yêu quý. Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp, được dùng để cắm hoa hướng dương đã được phơi khô. Bố tôi rất thích laoì hoa này do sự mạnh mẽ, kiênn cường và chung thủy của nó. Để không phải cắm nhiều, bố tôi đã đem ướp khô những bông hoa hướng dương đẹp nhất, tươi nhất. Và lọ hoa được đặt trước phòng khách như một sự may mắn. Nhưng rồi một hôm khi đang chơi đùa tôi đột nhiên vô ý động vào bình hoa khiến nó rơi xuống đất. Xoảng… Bình hoa vỡ tan tành dưới sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi thấy rất sợ và lo lắng vì bình hoa này thật sự có ý nghĩa với bố tôi. Bố tôi đi ra nhìn thấy tôi với lọ hoa dưới sàn bèn dọn dẹp, im lặng và khong nói gì cả. Tôi thấy rất sợ và có lỗi vì đã chót gây ra sai lầm. Tôi liền đến bên và xin lỗi bố trong những giọt lệ rơi. Bố không quát mắng tôi như tôi nghĩ mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng lần sau tôi phải chú ý hơn. Bố nỏiằng quan trọng lf sự hối lỗi của tôi và bài học mà tôi có thể rút ra được. Từ đó tôi rút ra được kinh nghiệm cho chính bản thân mình về sự vụng về tai hại.
Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi – con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên “meo…meo…”. Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.
Trong những năm tháng tuổi thơ, tôi đã từng gây ra rất nhiều chuyện sai lầm. Sau những lần sai lầm đó, tôi đều học được những bài học cho riêng mình. Một trong những bài học mà tôi thực sự nhớ đó là việc mà tôi đã đánh vỡ lọ hoa khô mà bố tôi rất yêu quý. Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp, được dùng để cắm hoa hướng dương đã được phơi khô. Bố tôi rất thích laoì hoa này do sự mạnh mẽ, kiênn cường và chung thủy của nó. Để không phải cắm nhiều, bố tôi đã đem ướp khô những bông hoa hướng dương đẹp nhất, tươi nhất. Và lọ hoa được đặt trước phòng khách như một sự may mắn. Nhưng rồi một hôm khi đang chơi đùa tôi đột nhiên vô ý động vào bình hoa khiến nó rơi xuống đất. Xoảng… Bình hoa vỡ tan tành dưới sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi thấy rất sợ và lo lắng vì bình hoa này thật sự có ý nghĩa với bố tôi. Bố tôi đi ra nhìn thấy tôi với lọ hoa dưới sàn bèn dọn dẹp, im lặng và khong nói gì cả. Tôi thấy rất sợ và có lỗi vì đã chót gây ra sai lầm. Tôi liền đến bên và xin lỗi bố trong những giọt lệ rơi. Bố không quát mắng tôi như tôi nghĩ mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng lần sau tôi phải chú ý hơn. Bố nỏiằng quan trọng lf sự hối lỗi của tôi và bài học mà tôi có thể rút ra được. Từ đó tôi rút ra được kinh nghiệm cho chính bản thân mình về sự vụng về tai hại.
Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi – con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên “meo…meo…”. Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.
vote 5 * nha bạn