viết bài Sơn Tinh Thủy tinh bằng lời văn của Mị Nương , Sơn tinh hoặc thủy Tinh
mình sẽ vote 5 sao
giúp mình với
0 bình luận về “viết bài Sơn Tinh Thủy tinh bằng lời văn của Mị Nương , Sơn tinh hoặc thủy Tinh
mình sẽ vote 5 sao
giúp mình với”
vào thời vua Hùng Vương thứ XVII, Hùng Vương đã truyền tin kén rể. Tin loan truyền đi khắp nơi một cách nhanh chóng.
Ta liền chọn một ngày đẹp trời xin cầu hôn. Hôm đó, ta tưởng như chỉ có mình ta nhưng lại có một người nữa đã đến trước ta, người này tên là Thuỷ Tinh. Tài của hắn là: gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhưng tài của ta cũng không kém. Ta vẫy tay về phía đông thì mọc lên cồn cát, vẫy tay về phía tây thì mọc lên những dãy núi đồi. Vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai bèn mời các Lạc hầu vào bàn bạc và yêu cầu lễ vật.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng ta đã đến trước và đem đầy đủ lễ vật. Sau đó ta được rước Mị Nương về núi. Thuỷ Tinh đến sau không lấy được vợ hắn tức giận sai quân đuổi theo đánh ta hòng cướp lấy Mị Nương. Trận đấu giữa ta và hắn rất quyết liệt. Hắn hô mưa, gọi gió, lẩm thành giông bão rung chuyển đất trời, nước dâng cao mãi tràn ngập cả nhà cửa, ruộng nương. Nước lên đến lưng đồi, sườn núi, thành Phong Châu lúc bấy giờ nổi lềnh trên một biển nước.
Sau đó ta mới dùng phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi để ngăn chặn dòng nước. Lần nào hắn cũng thua cuộc nhưng có năm nào hắn báo thù ta.
Ta là Mị Nương- con gái của vua Hùng đời thứ 18. Ta không những xinh đẹp mà còn cầm kì thi họa, người ta nói nhan sắc của ta như tiên nữ giáng trần. Vua cha nghe vậy liền nở mày nở mặt với các quan đại thần trong cung. Một hôm sau khi lên triều xong, Người đến cung của ta và nói:
– Mị Nương à, năm nay con cũng đã đến tuổi cập kê rồi, ta mong rằng con sẽ tì được phò mã của mình trước khi cha nhắm mắt qua đời!
Ta nâng ấm trà lên rót cho cha uống, vừa rót ta vừa cười nói:
– Cha à, con vẫn chưa có ý định tìm kiếm phò mã. Hay là…
Cha tôi khoát tay:
– Không được, năm nay con đã đến tuổi lấy chồng rồi. Nếu để lâu sẽ càng hỏng chuyện. Thôi vậy, ngày mai, cha sẽ mở cuộc kén rể để chọn phò mã cho con!
Biết không thể cãi cha, tôi đành nghe theo:
– Vâng ạ! Hôm nay cũng muộn rồi, Người vè cung nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ đến.
Cha tôi lên kiệu ra về, để lại tôi với vẻ mặt buồn bã. Ngày hôm sau, ta theo lời cha đến cuộc tuyển chọn. Tôi ngạc nhiên vì co rất nhiều thanh niên trai tráng, trong số đó, tôi đã để ý đến hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú và nổi bật nhất trong đám đông đó. Sau mấy lần kiểm tra gắt gao, hai chàng trai đó vẫn người tám lạng, kẻ nửa cân. Hóa ra hai chàng là Sơn Tinh và Thủy Tinh, là những người biết sử dụng thần phép. Chàng trai tên Sơn Tinhvẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy đồi, chàng cũng là người hướng dẫn cho nhân dân cách trồng lúa, trồng tớ tằm… Chàng trai còn lại là Thủy Tinh, chàng gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Ta đều rất ấn tượng trước hai chàng trai này.
Cha ta cũng phân vân lắm, sau một hồi thảo luận với các quan trong triều, cha ta quyết định:
– Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái,biết gả cho người nào? Thôi thì mai ai mang sính lễ đến trước ta sẽ gả con gái cho.
Hai chàng tâu hỏi đồ sính lễ sắm những gì thì vua Hùng bảo: “Một trăm ván cơm nếp, một trăm tệp bánh trưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi không thể thiếu thứ gì.”
Trời từ mờ sáng hôm sau, ta đi lấy những giọt sương còn đọng trên cánh hoa để làm trà thì Sơn Tinh đằng xa đi tới. Bọn ta nói chuyện rất hợp nhau, hai người vừa đi vừa nói chuyện nhưng chẳng mấy chốc đã đến nơi, ta bỗng cảm thấy tiếc nuối vì câu chuyện đang nói dở. Vua cha sai người kiểm tra toàn bộ lễ phẩm và quyết định gả ta cho Sơn Tinh, nghe vậy ta hạnh phúc lắm, chạy đến ôm chàng. Bọn ta cũng cưỡi ngựa về núi Tản Viên. Đang ăn mừng thì ngoài kia sấm chớp nổi đùng đùng, ta biết là cơn thịnh nộ của Thủy Tinh đã đạt tới đỉnh điểm. Trong lúc phò mã của ta và Thủy Tinh đánh nhau, ta bỗng nhìn thấy một đứa bé bị trôi lềnh đềnh trên mặt nước, thương cho số phận của nó, ta liền chạy xuống để cứu đứa bé. Những không ngờ, đứa bé đó chính là bẫy của Thủy Tinh để sai người bắt ta về, ta tức lắm nhưng ta không thể dùng yê thuật như hắn. Trước khi rời đi, ta gửi lời xin lỗi đến Sơn Tinh chỉ vì bất cẩn của mình nhưng chàng không hề trách ta câu nào, chang cầm tay hứa sẽ đến cứu ta. Nge thấy vậ, ta yên tâm theo Thủy Tinh về biển.
Sau khi xuống thủy cung, Thủy Tinh đối đãi với ta rất tốt nhưng ta vẫn ngày đêm mong nhớ Sơn Tinh. Đã mấy lần nghe người ta nói Sơn Tinh đến cứu ta nhưng lần nào cũng thất bại bởi vì chàng không thể thi triển phép thuật ở dưới nước. Nghe thấy thế, ta đã cố gắng trốn thoát để về bên chàng nhưng mấy lần đều thất bại.
vào thời vua Hùng Vương thứ XVII, Hùng Vương đã truyền tin kén rể. Tin loan truyền đi khắp nơi một cách nhanh chóng.
Ta liền chọn một ngày đẹp trời xin cầu hôn. Hôm đó, ta tưởng như chỉ có mình ta nhưng lại có một người nữa đã đến trước ta, người này tên là Thuỷ Tinh. Tài của hắn là: gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhưng tài của ta cũng không kém. Ta vẫy tay về phía đông thì mọc lên cồn cát, vẫy tay về phía tây thì mọc lên những dãy núi đồi. Vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai bèn mời các Lạc hầu vào bàn bạc và yêu cầu lễ vật.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng ta đã đến trước và đem đầy đủ lễ vật. Sau đó ta được rước Mị Nương về núi. Thuỷ Tinh đến sau không lấy được vợ hắn tức giận sai quân đuổi theo đánh ta hòng cướp lấy Mị Nương. Trận đấu giữa ta và hắn rất quyết liệt. Hắn hô mưa, gọi gió, lẩm thành giông bão rung chuyển đất trời, nước dâng cao mãi tràn ngập cả nhà cửa, ruộng nương. Nước lên đến lưng đồi, sườn núi, thành Phong Châu lúc bấy giờ nổi lềnh trên một biển nước.
Sau đó ta mới dùng phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi để ngăn chặn dòng nước. Lần nào hắn cũng thua cuộc nhưng có năm nào hắn báo thù ta.
Ta là Mị Nương- con gái của vua Hùng đời thứ 18. Ta không những xinh đẹp mà còn cầm kì thi họa, người ta nói nhan sắc của ta như tiên nữ giáng trần. Vua cha nghe vậy liền nở mày nở mặt với các quan đại thần trong cung. Một hôm sau khi lên triều xong, Người đến cung của ta và nói:
– Mị Nương à, năm nay con cũng đã đến tuổi cập kê rồi, ta mong rằng con sẽ tì được phò mã của mình trước khi cha nhắm mắt qua đời!
Ta nâng ấm trà lên rót cho cha uống, vừa rót ta vừa cười nói:
– Cha à, con vẫn chưa có ý định tìm kiếm phò mã. Hay là…
Cha tôi khoát tay:
– Không được, năm nay con đã đến tuổi lấy chồng rồi. Nếu để lâu sẽ càng hỏng chuyện. Thôi vậy, ngày mai, cha sẽ mở cuộc kén rể để chọn phò mã cho con!
Biết không thể cãi cha, tôi đành nghe theo:
– Vâng ạ! Hôm nay cũng muộn rồi, Người vè cung nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ đến.
Cha tôi lên kiệu ra về, để lại tôi với vẻ mặt buồn bã. Ngày hôm sau, ta theo lời cha đến cuộc tuyển chọn. Tôi ngạc nhiên vì co rất nhiều thanh niên trai tráng, trong số đó, tôi đã để ý đến hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú và nổi bật nhất trong đám đông đó. Sau mấy lần kiểm tra gắt gao, hai chàng trai đó vẫn người tám lạng, kẻ nửa cân. Hóa ra hai chàng là Sơn Tinh và Thủy Tinh, là những người biết sử dụng thần phép. Chàng trai tên Sơn Tinh vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy đồi, chàng cũng là người hướng dẫn cho nhân dân cách trồng lúa, trồng tớ tằm… Chàng trai còn lại là Thủy Tinh, chàng gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Ta đều rất ấn tượng trước hai chàng trai này.
Cha ta cũng phân vân lắm, sau một hồi thảo luận với các quan trong triều, cha ta quyết định:
– Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái,biết gả cho người nào? Thôi thì mai ai mang sính lễ đến trước ta sẽ gả con gái cho.
Hai chàng tâu hỏi đồ sính lễ sắm những gì thì vua Hùng bảo: “Một trăm ván cơm nếp, một trăm tệp bánh trưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi không thể thiếu thứ gì.”
Trời từ mờ sáng hôm sau, ta đi lấy những giọt sương còn đọng trên cánh hoa để làm trà thì Sơn Tinh đằng xa đi tới. Bọn ta nói chuyện rất hợp nhau, hai người vừa đi vừa nói chuyện nhưng chẳng mấy chốc đã đến nơi, ta bỗng cảm thấy tiếc nuối vì câu chuyện đang nói dở. Vua cha sai người kiểm tra toàn bộ lễ phẩm và quyết định gả ta cho Sơn Tinh, nghe vậy ta hạnh phúc lắm, chạy đến ôm chàng. Bọn ta cũng cưỡi ngựa về núi Tản Viên. Đang ăn mừng thì ngoài kia sấm chớp nổi đùng đùng, ta biết là cơn thịnh nộ của Thủy Tinh đã đạt tới đỉnh điểm. Trong lúc phò mã của ta và Thủy Tinh đánh nhau, ta bỗng nhìn thấy một đứa bé bị trôi lềnh đềnh trên mặt nước, thương cho số phận của nó, ta liền chạy xuống để cứu đứa bé. Những không ngờ, đứa bé đó chính là bẫy của Thủy Tinh để sai người bắt ta về, ta tức lắm nhưng ta không thể dùng yê thuật như hắn. Trước khi rời đi, ta gửi lời xin lỗi đến Sơn Tinh chỉ vì bất cẩn của mình nhưng chàng không hề trách ta câu nào, chang cầm tay hứa sẽ đến cứu ta. Nge thấy vậ, ta yên tâm theo Thủy Tinh về biển.
Sau khi xuống thủy cung, Thủy Tinh đối đãi với ta rất tốt nhưng ta vẫn ngày đêm mong nhớ Sơn Tinh. Đã mấy lần nghe người ta nói Sơn Tinh đến cứu ta nhưng lần nào cũng thất bại bởi vì chàng không thể thi triển phép thuật ở dưới nước. Nghe thấy thế, ta đã cố gắng trốn thoát để về bên chàng nhưng mấy lần đều thất bại.