viết bài tập làm văn : Tôi thấy mình đã khôn lớn. (làm dùm mik vs mai thi rùi)
0 bình luận về “viết bài tập làm văn : Tôi thấy mình đã khôn lớn. (làm dùm mik vs mai thi rùi)”
Thời gian cứ trôi đi giúp ta trưởng thành về thể chất và tinh thần, chắp cánh cho ta những ước mơ và hi vọng để 1 ngày chợt nhận ra mình đã lớn khôn. Nhớ ngày nào tôi còn nhút nhát chỉ biết theo sau chân mẹ thế mà bây gờ tôi đã là học sinh THCS, cao hơn cả mẹ. Tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thể giúp bố khiêng thang lên gác thượng…những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức còn bấy giờ nó trở nên rất đơn giản và dễ dàng.
Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đấy tôi chỉ biết đến trường và học chứ chẳng nghĩ xa xôi gì hết nhưng giờ tôi đã bt tự lo cho bản thân mk. Sau mỗi 1 kì học tôi tự bt so sánh kết quả học tập của mk để rút kinh nghiệm và tiến bộ hơn, tôi hiểu rằng ko ai hiểu mk bằng chính mk. Tôi cx đã có những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đang học cách sống để ko phải tranh dành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người đều có những nhìn nhận và suy nghĩ theo 1 chiều hướng khác nhau, cái quan trọng là khi nào cần thuyết phục để người khác hiểu mk.
Tôi cx đã cho mk những ước mơ và hoài bão So với khi còn nhỏ những ước mơ của tôi ko viển vông nữa bởi thời gian đã cho tôi sự chín chắn cần thiết và tôi đã hiểu ra rằng chẳng có ước mơ nào đạt đc nếu như ko có sự nỗ lực cố gắng của bản thân. Hiện tôi vẫn chưa bt ước mơ lớn nhất trong tương lai của mk là gì nhưng khi đã có thể quyết định đc tôi sẽ hi vọng và cố gắng hết sức. Ước mơ càng lớn thì trách nhiệm của mk càng cao. Tôi hiểu rằng bất cứ ai cx có trách nhiệm riêng. Là người học con tôi phải nỗ lực để trưởng thành, để ko phụ công ơn sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ. Là 1 học trò tôi phải cố gắng học tập và tu dưỡng để đền đáp công ơn dạy dỗ của thầy, cô giáo. Là 1 người bạn tôi cần phải học tập và giúp đỡ các bạn để càng tiến bộ.
Hè vừa rồi nhà tôi có 1 niềm vui rất lớn. Bác của tôi cùng với gđ đang ddnhj cư bên Mĩ gần 20 năm nay trở về quê hương, nhà tôi lúc nào cx nhộn nhịp đông vui và công việc cx bận hơn trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, anh tôi thì bận ôn thi đại học chỉ mk tôi cung bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm rất nhiều việc. Tôi đc bác hài lòng và khen nhiều lắm. Mẹ ôm tôi vào lòng và nói rằng: “Con của mẹ đã trưởng thành thật rồi!”
Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng, mình đã lớn khôn. Đối với tôi, điều đó đã trở thành hiện thực. Đúng là như vậy, tôi đã lớn khôn.
Tuổi thơ của tôi thật hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Không giàu sang phú quý, nhưng tôi được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Từ bé đến giờ, tôi chưa phải chịu một nỗi khổ cực nào, bởi vì tôi luôn được ba mẹ săn sóc, bảo vệ. Cứ thế, tôi đã lớn dần. Tôi càng phát triển, càng cao lớn, thì ba mẹ tôi lại dần dần già đi. Tôi đã từng làm cho mẹ khóc bởi vì tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi đâu có biết rằng những giọt nước mắt kia là vì tôi, là vì những sai trái mà tôi đã gây ra, những giọt nước mắt kia sẽ làm cho mẹ tôi thêm già, và có khi nào, nó sẽ đưa tôi đến gần ngày xa mẹ hơn. Tôi đã từng làm ba tức giận đến mức không thể kìm nén, ba đã mắng tôi rất nhiều, đã đánh tôi vài cái, nhưng trong thâm tâm của ba chỉ muốn tôi nên người. Vậy mà tôi đã từng suy nghĩ rằng, ước gì mình lớn thật nhanh để có thể sống riêng, không phải ở chung với ba mẹ, một cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể ngăn cấm mình điều gì, và không cần phải nghe những lời răn mắng của ba mẹ nữa.
Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Một ý nghĩ thật tệ hại, một ý nghĩ ngu xuẩn và của một kẻ vô ơn. Ngồi một mình trong phòng riêng của mình, tôi tự vắt tay lên trán suy nghĩ. Chỉ hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, đến lúc tôi đã trưởng thành, thì ước mơ lớn nhất của đời mình chính là mong những năm tháng ngốc nghếch làm ba mẹ buồn lòng sẽ trở lại để tôi sửa chữa, để tôi làm cho ba mẹ vui, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe lời chỉ bảo của ba, tôi sẽ mong mỏi điều đó đến phát khóc, bởi vì có lẽ, lúc đó, ba mẹ chỉ còn trong kí ức của bản thân tôi. Tôi thoáng nghĩ đến điều này, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, bởi vì một điều rằng, tôi đã khôn lớn rồi.
Tôi đã khôn lớn vì lời răn dạy của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết cảm nhận được nỗi đau về thể xác khi ba mẹ phải vất vả nuôi tôi khôn lớn, nỗi đau tinh thần khi nghe những lời hỗn láo từ đứa con đã rứt ruột đẻ ra của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết suy nghĩ vì những lỗi lầm của chính bản thân mình gây ra, thay vì đổ lỗi đó cho người khác. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết yêu thương mọi người, chia sẻ cho mọi người, giúp đỡ mọi người thay vì chỉ đón nhận tình yêu thương, sự chia sẻ và giúp đỡ của người khác. Tôi đã khôn lớn vì tôi đã biết vui trước niềm vui của người khác, biết buồn trong nỗi buồn của mọi người, biết căm phẫn trước những bất công và biết rơi nước mắt trước những bất hạnh của cuộc đời.
Tôi đã lớn trong cả tâm hồn của mình. Tôi sẽ luôn nâng niu những hạnh phúc như một món quà mà thượng đế đã ban tặng, và trân trọng nó bằng cả trái tim. Thời gian đã trôi qua tôi một cách vô cảm, mà giờ đây tôi thấy nó quý báu như viên kim cương, và sự quý giá của nó tùy thuộc vào tôi.
Không lâu đâu, chỉ vài năm nữa thôi, tôi sẽ bước vào cuộc đời, cuộc đời của chính bản thân mình, không còn vòng tay của mẹ, không còn sự che chở của ba. Tôi sẽ tự mình bước trên con đường riêng của mình, và sẽ tự nắm lấy chìa khóa để mở cánh cửa của tương lai, cánh cửa vươn tới ước mơ của tôi.
Thời gian cứ trôi đi giúp ta trưởng thành về thể chất và tinh thần, chắp cánh cho ta những ước mơ và hi vọng để 1 ngày chợt nhận ra mình đã lớn khôn. Nhớ ngày nào tôi còn nhút nhát chỉ biết theo sau chân mẹ thế mà bây gờ tôi đã là học sinh THCS, cao hơn cả mẹ. Tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thể giúp bố khiêng thang lên gác thượng…những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức còn bấy giờ nó trở nên rất đơn giản và dễ dàng.
Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đấy tôi chỉ biết đến trường và học chứ chẳng nghĩ xa xôi gì hết nhưng giờ tôi đã bt tự lo cho bản thân mk. Sau mỗi 1 kì học tôi tự bt so sánh kết quả học tập của mk để rút kinh nghiệm và tiến bộ hơn, tôi hiểu rằng ko ai hiểu mk bằng chính mk. Tôi cx đã có những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đang học cách sống để ko phải tranh dành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người đều có những nhìn nhận và suy nghĩ theo 1 chiều hướng khác nhau, cái quan trọng là khi nào cần thuyết phục để người khác hiểu mk.
Tôi cx đã cho mk những ước mơ và hoài bão So với khi còn nhỏ những ước mơ của tôi ko viển vông nữa bởi thời gian đã cho tôi sự chín chắn cần thiết và tôi đã hiểu ra rằng chẳng có ước mơ nào đạt đc nếu như ko có sự nỗ lực cố gắng của bản thân. Hiện tôi vẫn chưa bt ước mơ lớn nhất trong tương lai của mk là gì nhưng khi đã có thể quyết định đc tôi sẽ hi vọng và cố gắng hết sức. Ước mơ càng lớn thì trách nhiệm của mk càng cao. Tôi hiểu rằng bất cứ ai cx có trách nhiệm riêng. Là người học con tôi phải nỗ lực để trưởng thành, để ko phụ công ơn sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ. Là 1 học trò tôi phải cố gắng học tập và tu dưỡng để đền đáp công ơn dạy dỗ của thầy, cô giáo. Là 1 người bạn tôi cần phải học tập và giúp đỡ các bạn để càng tiến bộ.
Hè vừa rồi nhà tôi có 1 niềm vui rất lớn. Bác của tôi cùng với gđ đang ddnhj cư bên Mĩ gần 20 năm nay trở về quê hương, nhà tôi lúc nào cx nhộn nhịp đông vui và công việc cx bận hơn trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, anh tôi thì bận ôn thi đại học chỉ mk tôi cung bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm rất nhiều việc. Tôi đc bác hài lòng và khen nhiều lắm. Mẹ ôm tôi vào lòng và nói rằng: “Con của mẹ đã trưởng thành thật rồi!”
Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng, mình đã lớn khôn. Đối với tôi, điều đó đã trở thành hiện thực. Đúng là như vậy, tôi đã lớn khôn.
Tuổi thơ của tôi thật hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Không giàu sang phú quý, nhưng tôi được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Từ bé đến giờ, tôi chưa phải chịu một nỗi khổ cực nào, bởi vì tôi luôn được ba mẹ săn sóc, bảo vệ. Cứ thế, tôi đã lớn dần. Tôi càng phát triển, càng cao lớn, thì ba mẹ tôi lại dần dần già đi. Tôi đã từng làm cho mẹ khóc bởi vì tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi đâu có biết rằng những giọt nước mắt kia là vì tôi, là vì những sai trái mà tôi đã gây ra, những giọt nước mắt kia sẽ làm cho mẹ tôi thêm già, và có khi nào, nó sẽ đưa tôi đến gần ngày xa mẹ hơn. Tôi đã từng làm ba tức giận đến mức không thể kìm nén, ba đã mắng tôi rất nhiều, đã đánh tôi vài cái, nhưng trong thâm tâm của ba chỉ muốn tôi nên người. Vậy mà tôi đã từng suy nghĩ rằng, ước gì mình lớn thật nhanh để có thể sống riêng, không phải ở chung với ba mẹ, một cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể ngăn cấm mình điều gì, và không cần phải nghe những lời răn mắng của ba mẹ nữa.
Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Một ý nghĩ thật tệ hại, một ý nghĩ ngu xuẩn và của một kẻ vô ơn. Ngồi một mình trong phòng riêng của mình, tôi tự vắt tay lên trán suy nghĩ. Chỉ hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, đến lúc tôi đã trưởng thành, thì ước mơ lớn nhất của đời mình chính là mong những năm tháng ngốc nghếch làm ba mẹ buồn lòng sẽ trở lại để tôi sửa chữa, để tôi làm cho ba mẹ vui, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe lời chỉ bảo của ba, tôi sẽ mong mỏi điều đó đến phát khóc, bởi vì có lẽ, lúc đó, ba mẹ chỉ còn trong kí ức của bản thân tôi. Tôi thoáng nghĩ đến điều này, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, bởi vì một điều rằng, tôi đã khôn lớn rồi.
Tôi đã khôn lớn vì lời răn dạy của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết cảm nhận được nỗi đau về thể xác khi ba mẹ phải vất vả nuôi tôi khôn lớn, nỗi đau tinh thần khi nghe những lời hỗn láo từ đứa con đã rứt ruột đẻ ra của ba mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết suy nghĩ vì những lỗi lầm của chính bản thân mình gây ra, thay vì đổ lỗi đó cho người khác. Tôi đã khôn lớn bởi vì tôi đã biết yêu thương mọi người, chia sẻ cho mọi người, giúp đỡ mọi người thay vì chỉ đón nhận tình yêu thương, sự chia sẻ và giúp đỡ của người khác. Tôi đã khôn lớn vì tôi đã biết vui trước niềm vui của người khác, biết buồn trong nỗi buồn của mọi người, biết căm phẫn trước những bất công và biết rơi nước mắt trước những bất hạnh của cuộc đời.
Tôi đã lớn trong cả tâm hồn của mình. Tôi sẽ luôn nâng niu những hạnh phúc như một món quà mà thượng đế đã ban tặng, và trân trọng nó bằng cả trái tim. Thời gian đã trôi qua tôi một cách vô cảm, mà giờ đây tôi thấy nó quý báu như viên kim cương, và sự quý giá của nó tùy thuộc vào tôi.
Không lâu đâu, chỉ vài năm nữa thôi, tôi sẽ bước vào cuộc đời, cuộc đời của chính bản thân mình, không còn vòng tay của mẹ, không còn sự che chở của ba. Tôi sẽ tự mình bước trên con đường riêng của mình, và sẽ tự nắm lấy chìa khóa để mở cánh cửa của tương lai, cánh cửa vươn tới ước mơ của tôi.