viết bài văn hóa thân thành nàng Kiều để kể về nỗi buồn khi ở lầu Ngưng Bích * nỗi buồn không phải nỗi nhớ ạ * ,giúp mình với
viết bài văn hóa thân thành nàng Kiều để kể về nỗi buồn khi ở lầu Ngưng Bích * nỗi buồn không phải nỗi nhớ ạ * ,giúp mình với
Tôi là Thúy Kiều, vì để cứu cha nên tôi đã phải hy sinh bản thân mình. Tôi bị Mã Giám Sinh lừa gạt, bị Tú Bà ép tiếp khách làng chơi, chính vì vậy tôi cảm thấy rất tủi nhục nên đã tìm đến cái chết. Có lẽ vì sợ mất tiền cũng như danh tiếng nên tú Bà vội khuyên can, vờ hứa hẹn, chăm sóc tôi. Mụ đưa tôi đến sống ở lầu Ngưng Bích, tôi sống ở đó như bị giam lỏng và tôi thấy cô đơn, hiu quạnh. Lầu Ngưng Bích là chiếc lầu hoang vắng, nằm trơ trọi giữa bốn bề mênh mông trời nước. Nó rất cao, cho nên từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy mây mù, cồn cát bụi bay mù mịt. Tôi sống ở đó cahnưgr có bạn có bè, lủi thủi một mình suốt đêm. Tôi cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Tôi nhớ đến Kim Trọng- người đàn ông tôi yêu nhất. Tôi thầm nghĩ rằng liệu có phải giừo đây chàng cũng đang nhớ đến tôi, nghe ngóng thông tin về tôi. Tôi đau đớn khi nghĩ đến chàng để rồi nhận ra mình đã không còn xứng đáng với chàng nữa. Rồi tôi nhớ đến cha mẹ. Tôi thương xót cho cha mẹ suốt ngày trông ngóng tin con. Tôi xót xa nghĩ, lúc cha mẹ tuổi già sức yếu thì ai sẽ kà người chăm sóc. Cha mẹ mỗi ngày thêm già yếu, mà con thì lưu lạc nơi xứ người. Có lẽ chính vì tam trạng buồn nên cảnh vật cũng chăng rcó màu sắc tươi sáng trong con mắt của tôi. Tôi chỉ thấy một vùng nước non bát ngát, hoang vắng. Xa xa thì có vài cáu thuyền ai thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện. Rồi thì ngọn thác, ngọn nước vừa đổ xuống xô đẩy cánh hoa lạc loài tan tác trôi xuôi. Tất cả đều trôi dạt vô định như chính cuộc đời tăm tối không tìm thấy lối đi của tôi.