0 bình luận về “viết bài văn kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ của em”
KỈ NIỆM VỀ MÁI TRƯỜNG TIỂU HỌC!!
Trong cuộc đời của mỗi học sinh, chắc chắn ko thể quên được những kỉ niệm thời thơ ấu khi còn đi học dưới mái trường Tiểu học thân yêu cũ của ngày xưa đến ngày chúng em phải rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè – những người đã từng gắn bó bên nhau như anh em ruột thịt cùng nhau học tập, cùng chơi đùa với nhau và cùng chia sẽ những nỗi buồn và niềm vui cho nhau nghe. Những cảm xúc xem ke để tái hiện lại những khoảnh khắc đó tạo thành một kỉ niệm ko thể phai nhòa trong trí óc nhỏ bé của em.
Em vẫn nhớ ngày mà mẹ em dắt tay em bước vào cổng trường: Chao ôi! Em ko thể thể tin được những gì đang hiện lên trong mắt em! Những hàng cây xanh um với những bông hoa tô điểm cho sân trường làm em rất thư giãn. Ngay lúc ấy em có cảm giác như đang bước vào 1 thế giới mới vậy!
Những bài giảng đầu tiên của cô chủ nhiệm khiến em có sự thấu hiểu về ngôi trường này, cô giảng có đầy sự nhiệt huyết khiến em rất dễ tiếp thu bài mới. Cô thường cầm tay em và cô luyện chữ nắn nót cho em, bàn tay cô ấm áp làm sao! Cô còn dạy múa hát, giọng cô rất trong trẻo và dễ nghe. Những ngày đầu tiên học ở trường khiến em rất vui!
Thời gian càng trôi đi thì những kỉ niệm về mái trường cứ tràn về,… Em vẫn ko thể quên những kỉ niệm lúc ra chơi với các bạn. Hồi ấy các bạn chơi đủ loại trò chơi như bắn bi, nhảy dây, cầu lông,… mặc dù vậy em vẫn ấn tượng nhất với trò trốn tìm. Hôm ấy, các bạn rủ em đi chơi trốn tìm và em đồng ý ngay. Đầu tiên các bạn sẽ chơi oẵn tù tì và chọn ai thua để người đó đi tìm, bạn Khang thua nên bạn sẽ là người tìm. bạn sẽ bịt mắt lại và dựa vào một góc và đếm từu 0 đến 100, khi đó các bạn còn lại chạy tán loạn để tìm nơi trốn, có bạn thì trốn dưới căn tin nhà trường, có bạn thì trốn sau bụi cây,… Sau khi bạn đếm xong bạn tìm gỡ bị mắt và đi tìm ngay. Tìm được một bạn, 2 bạn, … Sau một hồi chỉ còn em là người cuối cùng chưa được tìm thấy, khi đó em trốn sau căn nhà bên cạnh trường, một lúc lâu các bạn mới tìm được em, vì thế em đã thắng trò chơi này, song em bị thầy cô mắng cho một trận vì trốn khỏi cổng trường, bây giờ em nhớ lại điều đó em thấy thật ngui ngốc nhưng điều đấy khiến em vui hơn!
Cứ thế mãi đã hơn 5 năm học ở trường, nó làm em cảm thấy bồi hồi và tiếc nuối với những những kỉ niệm còn trong lòng em.Em cứ nghĩ một ngày nào đó em phải xa các bạn thầy cô và ngôi trường này. những ước mơ còn giang dở ở đây đành để lại đó với sự thân thương của em dưới ngôi trường. Những bài giảng đầy nghiệt huyết của thầy cô chính là điểm tựa vững chắc để có thể chấp nhận điều này. Những đứa bạn cùng trang lứa đã đưa em đến niềm vui nỗi buồn để bày tỏ cùng nhau chia sẽ kiến thức với nhau thì từu bây giờ điều đó đã dần rời xa với em.
Bây giờ em đã vào cấp Trung học Cơ Sở – nó là ngôi nhà mới để em mở rộng kiến thức ra xa hơn, còn những kỉ niệm về mái trường Tiểu học thân yêu vẫn sẽ theo chân em trong suốt quãng đường đời
KỈ NIỆM VỀ MÁI TRƯỜNG TIỂU HỌC!!
Trong cuộc đời của mỗi học sinh, chắc chắn ko thể quên được những kỉ niệm thời thơ ấu khi còn đi học dưới mái trường Tiểu học thân yêu cũ của ngày xưa đến ngày chúng em phải rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè – những người đã từng gắn bó bên nhau như anh em ruột thịt cùng nhau học tập, cùng chơi đùa với nhau và cùng chia sẽ những nỗi buồn và niềm vui cho nhau nghe. Những cảm xúc xem ke để tái hiện lại những khoảnh khắc đó tạo thành một kỉ niệm ko thể phai nhòa trong trí óc nhỏ bé của em.
Em vẫn nhớ ngày mà mẹ em dắt tay em bước vào cổng trường: Chao ôi! Em ko thể thể tin được những gì đang hiện lên trong mắt em! Những hàng cây xanh um với những bông hoa tô điểm cho sân trường làm em rất thư giãn. Ngay lúc ấy em có cảm giác như đang bước vào 1 thế giới mới vậy!
Những bài giảng đầu tiên của cô chủ nhiệm khiến em có sự thấu hiểu về ngôi trường này, cô giảng có đầy sự nhiệt huyết khiến em rất dễ tiếp thu bài mới. Cô thường cầm tay em và cô luyện chữ nắn nót cho em, bàn tay cô ấm áp làm sao! Cô còn dạy múa hát, giọng cô rất trong trẻo và dễ nghe. Những ngày đầu tiên học ở trường khiến em rất vui!
Thời gian càng trôi đi thì những kỉ niệm về mái trường cứ tràn về,… Em vẫn ko thể quên những kỉ niệm lúc ra chơi với các bạn. Hồi ấy các bạn chơi đủ loại trò chơi như bắn bi, nhảy dây, cầu lông,… mặc dù vậy em vẫn ấn tượng nhất với trò trốn tìm. Hôm ấy, các bạn rủ em đi chơi trốn tìm và em đồng ý ngay. Đầu tiên các bạn sẽ chơi oẵn tù tì và chọn ai thua để người đó đi tìm, bạn Khang thua nên bạn sẽ là người tìm. bạn sẽ bịt mắt lại và dựa vào một góc và đếm từu 0 đến 100, khi đó các bạn còn lại chạy tán loạn để tìm nơi trốn, có bạn thì trốn dưới căn tin nhà trường, có bạn thì trốn sau bụi cây,… Sau khi bạn đếm xong bạn tìm gỡ bị mắt và đi tìm ngay. Tìm được một bạn, 2 bạn, … Sau một hồi chỉ còn em là người cuối cùng chưa được tìm thấy, khi đó em trốn sau căn nhà bên cạnh trường, một lúc lâu các bạn mới tìm được em, vì thế em đã thắng trò chơi này, song em bị thầy cô mắng cho một trận vì trốn khỏi cổng trường, bây giờ em nhớ lại điều đó em thấy thật ngui ngốc nhưng điều đấy khiến em vui hơn!
Cứ thế mãi đã hơn 5 năm học ở trường, nó làm em cảm thấy bồi hồi và tiếc nuối với những những kỉ niệm còn trong lòng em.Em cứ nghĩ một ngày nào đó em phải xa các bạn thầy cô và ngôi trường này. những ước mơ còn giang dở ở đây đành để lại đó với sự thân thương của em dưới ngôi trường. Những bài giảng đầy nghiệt huyết của thầy cô chính là điểm tựa vững chắc để có thể chấp nhận điều này. Những đứa bạn cùng trang lứa đã đưa em đến niềm vui nỗi buồn để bày tỏ cùng nhau chia sẽ kiến thức với nhau thì từu bây giờ điều đó đã dần rời xa với em.
Bây giờ em đã vào cấp Trung học Cơ Sở – nó là ngôi nhà mới để em mở rộng kiến thức ra xa hơn, còn những kỉ niệm về mái trường Tiểu học thân yêu vẫn sẽ theo chân em trong suốt quãng đường đời