viết bài văn kể về những kỉ niệm sâu sắc của em về mẹ
cảm ơn nhìu
0 bình luận về “viết bài văn kể về những kỉ niệm sâu sắc của em về mẹ
cảm ơn nhìu”
Mẹ là người luôn thương em nhung em có những kỉ niêm sâu sắc về mẹ ko thể quên.
Đó là một lần em ốm nặng mẹ vẫn luôn thức trắng đêm lo cho em tùng viên thuốc và luôn chườm khăn cứ một lúc mẹ lại vắt nước của khăn đi mẹ lúc đó đã khóc vì em sốt cao mẹ ko làm thế nào lúc đó em bỗng tỉnh dậy giọng nói khàn và mẹ ôm em và nói con cảm thấy đã đỡ sốt chưa hay vẫn sốt
Em rất yêu mẹ đó là kỉ niêm sâu sắc nhất của em với mẹ
Mẹ em cũng là người vô cùng chu đáo, mỗi buổi sáng mẹ thường thức dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Chỉ cần mẹ đi đâu xa vắng mặt một ngày là ba bố con em nháo nhào hết cả lên. Mẹ em tuy dịu dàng nhưng lại vô cùng nghiêm khắc. Với mỗi sai lầm của em mẹ đều cho em tự suy nghĩ và nhận hình phạt tương thích.
Em nhớ có một lần em phạm lỗi tranh cãi với bạn rồi bị cô giáo ghi vào sổ đầu bài làm ảnh hưởng tới điểm thi đua của lớp. Hôm đó về nhà sau bữa tối mẹ đã gọi em vào phòng nói chuyện riêng. Mẹ hỏi em “Tại sao con lại cãi nhau với bạn?” Em nói “Tại bạn cứ chọc tức con”. Mẹ hỏi em thế con muốn nhận hình phạt như thế nào? Em im lặng không nói gì bởi em cảm thấy dù em cãi nhau với bạn là sai nhưng do bạn đó đã gây chuyện trước tại sao mẹ lúc nào cũng bênh vực người ngoài mà không chịu bênh vực em.
Chính vì vậy, em cảm thấy mình không đáng phải nhận hình phạt từ mẹ, nên em không trả lời mẹ. Nhưng mẹ lại phạt em bằng cách cắt một tháng tiền tiêu vặt. Em cảm thấy hình phạt này quá nặng so với lỗi lầm của em gây ra nên em đã khóc bảo mẹ rằng
“Mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc với con cái, để bênh vực cho người ngoài. Con không phải là con ruột của mẹ hay sao mà mẹ lúc nào cũng hà khắc với con như thế?” Rồi em bỏ ra khỏi phòng mẹ đi thẳng về phòng mình đóng cửa và lên giường nằm khóc. Em cảm thấy mẹ thật bất công với em. Chính bạn nam đó đã mắng em trước đã xúc phạm em trước. Bạn ấy còn nói xấu mẹ của em nữa, em vì muốn bảo vệ mẹ nên mới cãi nhau với bạn ấy. Vậy mà mẹ lại trách phạt em.
Ngày hôm sau, chờ cho em bình tĩnh trở lại mẹ mới gọi em vào nói chuyện riêng. Mẹ bảo em rằng việc mà nghiêm khắc với em không phải do mẹ không thương em, mà vì mẹ muốn em hiểu được rằng bất cứ điều gì mình làm sai cũng đều phải trả giá. Mẹ muốn em đừng bao giờ mắc sai lầm thì không bao giờ phải hối hận hoặc trả giá.
Hôm nay con cãi nhau với bạn con chỉ bị trừ tiền tiêu vặt đó chỉ là việc nhỏ. Nhưng nếu con phạm sai lầm lớn hơn con sẽ mất nhiều hơn rất nhiều lúc đó không chỉ là tiền tiêu vặt mà có khi là người thân, danh dự, tương lai, thậm chí là tính mạng của con nữa.
Mẹ chỉ muốn con trai mẹ không bao giờ mắc sai lầm mà thôi. Những điều mẹ nói khiến em thấm thía hơn rất nhiều. Hóa ra bấy lâu nay em thường oán giận mẹ quá hà khắc với mình. Nhưng thật ra mẹ đang âm thầm dạy cho em những bài học từ cuộc sống.Đó là kỉ niệm sâu sắc về mẹmà em nhớ mãi, những bài học mà mẹ dạy em em luôn luôn ghi nhớ đừng bao giờ sai lầm để rồi phải trả giá.
Mẹ là người luôn thương em nhung em có những kỉ niêm sâu sắc về mẹ ko thể quên.
Đó là một lần em ốm nặng mẹ vẫn luôn thức trắng đêm lo cho em tùng viên thuốc và luôn chườm khăn cứ một lúc mẹ lại vắt nước của khăn đi mẹ lúc đó đã khóc vì em sốt cao mẹ ko làm thế nào lúc đó em bỗng tỉnh dậy giọng nói khàn và mẹ ôm em và nói con cảm thấy đã đỡ sốt chưa hay vẫn sốt
Em rất yêu mẹ đó là kỉ niêm sâu sắc nhất của em với mẹ
đây là bài sửa của mình!
vote 5 sao và cám ơn nhé!
cho mình xin hay nhất!
học tốt!
Mẹ em cũng là người vô cùng chu đáo, mỗi buổi sáng mẹ thường thức dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Chỉ cần mẹ đi đâu xa vắng mặt một ngày là ba bố con em nháo nhào hết cả lên. Mẹ em tuy dịu dàng nhưng lại vô cùng nghiêm khắc. Với mỗi sai lầm của em mẹ đều cho em tự suy nghĩ và nhận hình phạt tương thích.
Em nhớ có một lần em phạm lỗi tranh cãi với bạn rồi bị cô giáo ghi vào sổ đầu bài làm ảnh hưởng tới điểm thi đua của lớp. Hôm đó về nhà sau bữa tối mẹ đã gọi em vào phòng nói chuyện riêng. Mẹ hỏi em “Tại sao con lại cãi nhau với bạn?” Em nói “Tại bạn cứ chọc tức con”. Mẹ hỏi em thế con muốn nhận hình phạt như thế nào? Em im lặng không nói gì bởi em cảm thấy dù em cãi nhau với bạn là sai nhưng do bạn đó đã gây chuyện trước tại sao mẹ lúc nào cũng bênh vực người ngoài mà không chịu bênh vực em.
Chính vì vậy, em cảm thấy mình không đáng phải nhận hình phạt từ mẹ, nên em không trả lời mẹ. Nhưng mẹ lại phạt em bằng cách cắt một tháng tiền tiêu vặt. Em cảm thấy hình phạt này quá nặng so với lỗi lầm của em gây ra nên em đã khóc bảo mẹ rằng
“Mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc với con cái, để bênh vực cho người ngoài. Con không phải là con ruột của mẹ hay sao mà mẹ lúc nào cũng hà khắc với con như thế?” Rồi em bỏ ra khỏi phòng mẹ đi thẳng về phòng mình đóng cửa và lên giường nằm khóc. Em cảm thấy mẹ thật bất công với em. Chính bạn nam đó đã mắng em trước đã xúc phạm em trước. Bạn ấy còn nói xấu mẹ của em nữa, em vì muốn bảo vệ mẹ nên mới cãi nhau với bạn ấy. Vậy mà mẹ lại trách phạt em.
Ngày hôm sau, chờ cho em bình tĩnh trở lại mẹ mới gọi em vào nói chuyện riêng. Mẹ bảo em rằng việc mà nghiêm khắc với em không phải do mẹ không thương em, mà vì mẹ muốn em hiểu được rằng bất cứ điều gì mình làm sai cũng đều phải trả giá. Mẹ muốn em đừng bao giờ mắc sai lầm thì không bao giờ phải hối hận hoặc trả giá.
Hôm nay con cãi nhau với bạn con chỉ bị trừ tiền tiêu vặt đó chỉ là việc nhỏ. Nhưng nếu con phạm sai lầm lớn hơn con sẽ mất nhiều hơn rất nhiều lúc đó không chỉ là tiền tiêu vặt mà có khi là người thân, danh dự, tương lai, thậm chí là tính mạng của con nữa.
Mẹ chỉ muốn con trai mẹ không bao giờ mắc sai lầm mà thôi. Những điều mẹ nói khiến em thấm thía hơn rất nhiều. Hóa ra bấy lâu nay em thường oán giận mẹ quá hà khắc với mình. Nhưng thật ra mẹ đang âm thầm dạy cho em những bài học từ cuộc sống. Đó là kỉ niệm sâu sắc về mẹ mà em nhớ mãi, những bài học mà mẹ dạy em em luôn luôn ghi nhớ đừng bao giờ sai lầm để rồi phải trả giá.