viết bài văn kỉ niệm về thầy cô nhân ngày 20-11′ khoảng 100 dòng “( đừng chép mạng nha )
0 bình luận về “viết bài văn kỉ niệm về thầy cô nhân ngày 20-11′ khoảng 100 dòng “( đừng chép mạng nha )”
ko chép mg nha mình có bản word
Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ đây tôi đã là sinh viên năm ba Đại học. Nhớ lại cái thời cấp 3 với bao kỉ niệm buồn vui bên thầy cô, bạn bè cùng học tập và vui chơi dưới mái trường thân thương, tôi lại bồi hồi xúc động khi nhắc về cô Mai dạy văn. Mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có một người để thần tượng và noi gương, tôi cũng thế. Cô Mai đã tiếp cho tôi thêm động lực và năng lượng để tôi phấn đấu thực hiện ước mơ của mình, từ một đứa học trò đang chìm trong tăm tối cô vực tôi dậy. Cô không chỉ là người cô tôi kính trọng và yêu quý mà còn là người mẹ, người chị sẵn sàng nghe tôi chia sẻ những tâm tư của tuổi mới lớn.
Cái ngày đầu tiên cô gặp lớp, trông cô thật xinh đẹp và hiền dịu. Cô thướt tha trong tà áo dài màu hồng phấn với mái tóc đen dài ngang lưng. Đôi mắt to, đen láy và đôi môi xinh xinh tô son trông cô thật rạng rỡ nhưng không cũng toát lên vẻ nghiêm nghị. Cô vui vẻ giới thiệu về bản thân, cùng màn kể chuyện hài hước về quá trình công tác đầy thú vị trước khi cô về dạy ở trường tôi. Cô kể cuộc đời đẩy đưa cô đến với nghề nhà giáo, vốn dĩ lúc trước cô là một nhân viên Ngân hàng nhưng cảm thấy không phù hợp nên cô quyết định nghỉ và thi Sư phạm. Rồi vào sư phạm học một thời gian lại không hứng thú, tính bỏ ngang nhưng cô may mắn gặp được người Thầy đã giúp cô hiểu và trân trọng nghề giáo. Cô đặc biệt có giọng nói rất khàn, lớp tôi ví cô là ca sĩ Hồng Ngọc vì cô hát rất hay. Mỗi lần cô giảng bài có chỗ nào hơi trừu tượng xíu là cô lại đưa ca nhạc vào để ví von làm không khí lớp học luôn hào hứng và sinh động. Tiết Văn nhưng đi ngang qua lớp học sẽ chẳng ai nghĩ đang học Văn đâu, chúng tôi say sưa nghe cô giảng mà quên cả thời gian, tiếng trống ra chơi đã đánh “Tùng, tùng, tùng” thế mà cả lớp chả ai muốn rời khỏi chỗ.
Thích nhất cách cô tiếp cận vấn đề và hướng dẫn chúng tôi cách giải quyết hợp lý và nhanh gọn nhất. Cô luôn là người đưa những lời khuyên mỗi khi đứa nào trong lớp vấp phải chuyện khó khăn trong cuộc sống hay chuyện yêu đương tuổi học trò. Chúng tôi xem cô như người chị cả trong gia đình, có những chuyện khó nói với gia đình nhưng chẳng đứa nào giẩu nổi cô. Cô với kinh nghiệm chinh chiến bấy lâu nay trên đường đời chỉ cần đứa nào có biểu hiện lạ là bị cô phát hiện ngay. Như hồi ấy, năm cuối cấp tôi có quen với một bạn cùng khối, trước giờ tôi vẫn là đứa học trò bình thường trong lớp không nổi trội lắm nhưng cô nhìn cách tôi cư xử và thấy kết quả học tập của tôi sa sút hẳn, cô đã gọi tôi lên và ngồi tâm sự. Tôi biết mình đã sai khi để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến kết quả học tập nhưng cô chẳng than trách tôi mà động viên, an ủi và hướng tôi suy nghĩ tích cực hơn. Và tôi hiểu mình nên làm gì bởi năm cuối cấp này rất quan trọng: ông bà, bố mẹ, thầy cô, bạn bè đang kỳ vọng vào tôi, tôi phải cố gắng học tập để không phụ lòng của mọi người được. Sau hôm đó, tôi bắt đầu chấn chỉnh lại siêng năng học tập và gác chuyện tình cảm qua một bên. Tôi quyết tâm theo đuổi nghề giáo và sẽ là một giáo viên tận tụy, nhiệt huyết, yêu thương học sinh như cô Mai. Rồi năm học cũng kết thúc, chúng tôi khóc nức nở chẳng muốn chia tay mái trường mến yêu cùng thầy cô, bạn bè. Ai cũng bịn rịn và xúc động nhớ lại kỉ niệm mới ngày nào còn bỡ ngỡ chào làm quen vậy mà giờ đã phải chia tay nhau. Cả lớp chia tay cô Mai, người cô đã tận tình dạy dỗ những kiến thức bổ ích và cách làm người, yêu thương cuộc sống này.
Cô không chỉ giỏi việc nước mà còn là người phụ nữ đảm việc nhà. Cô thường xuyên tham gia các hoạt động Đoàn trường, biểu diễn văn nghệ cô đều góp mặt. Hai năm liền là giáo viên xuất sắc và là người đem vinh dự về cho Trường trong hội thi” Nét đẹp Nhà giáo do Sở giáo dục và đào tạo tổ chức năm 2012″ khi rinh về giải Nhất, cô luyện thi học sinh giỏi năm nào cũng được giải cao cho trường. Vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cô là hình mẫu người phụ nữ mà đứa con gái nào lớp em cũng thầm mơ ước. Gia đình cô rất hạnh phúc, hai con cô đều ngoan và học giỏi.
Cảm ơn cô vì đã luôn yêu thương, dạy bảo em nên người và giờ đây là cô sinh viên năm ba đại học Sư phạm chuyên ngành Văn. Em hứa sẽ luôn nỗ lực học tập để trở thành người giáo viên có tâm với nghề như cô
Từ nhỏ được bố mẹ nuôi nấng và dạy dỗ, bỗng một ngày phải rời xa vòng tay ấy để cắp sách đến trường đón nhận kiến thức. Không khỏi bỡ ngờ và lo lắng, rồi thời gian cũng qua mau thầy cô đã cùng chúng tôi chinh phục những kiến thức bổ ích và luôn yêu thương, chải bảo những điều hay lẽ phải để chúng tôi trưởng thành làm công dân có ích cho xã hôi. Thầy cô đã chắp cánh cho ước mơ chúng em bay xa và phấn đấu thực hiện ước mơ, không sao bày tỏ hết lòng kính trọng và biết ơn của chúng em với thầy cô, những tấm gương mẫu mực.
Thầy cô dìu dắt, vun đắp tri thức cho những cô cậu học trò nhỏ ngây thơ và hồn nhiên, hướng chúng tôi đến với những điều hay biết yêu thương cuộc sống, học tập chăm chỉ để xây dựng quê hương đất nước. Họ là những con người thầm lặng luôn hy sinh, tận tâm với nghề chỉ mong học trò mình ngoan ngoãn, trưởng thành. Thầy cô chắp cánh ước mơ, hoài bão về một tương lai tươi sáng đang đón chờ chúng tôi phía trước, phía sau những thành công luôn có những con người động viên, sẻ chia giúp ta vượt qua khó khăn. Thầy cô là người lái đò cần mẫn đưa bao lứa học trò đến bến bờ tri thức, chinh phục những đỉnh cao của học vấn. Họ phải có một tinh thần thép, kiên cường và nhẫn nại bởi chẳng con sông nào mãi êm ả, sẽ có những sóng gió, bão táp làm lung lay ý chí nghề giáo. Họ phải đối mặt với chỉ tiêu đề ra hay lời chỉ trích từ các bậc phụ huynh, tất cả đã làm nên một nghề giáo chân chính. Cứ đưa hết chuyến đò này đến chuyến đò khác sang sông nhưng với tình yêu học trò, họ vẫn luôn cống hiến hết mình mang kiến thức đến cho học sinh cho dù thức khuya dậy sớm để soạn những bài giáo án, hay cứ giảng đi giảng lại một công thức.
Thầy cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương, che chở chúng tôi, chỉ bảo dù những điều nhỏ nhặt nhất với mong muốn các con sau này sẽ có đủ niềm tin, nghị lực và kinh nghiệm sống để đối đầu với thử thách. Với cái nhìn non nớt và đầy ngây thơ, chúng tôi đã dần khôn lớn và trưởng thành, thầy cô không những là người thầy mà còn là người bạn, lắng nghe mọi tâm tư tình cảm của lũ học trò chúng tôi. Chúng tôi tự hào và vững tin chạm đến những ước mơ, khát vọng biến chúng thành hiện thực. Với những bài giảng sinh động và thú vị được thầy cô truyền đạt đó là một sự hy sinh lặng lẽ, tận tụy với nghề. Tình yêu cháy bỏng với nghề và học sinh đã sưởi ấm những trái tim nhỏ bé, yếu đuối bỡ ngỡ bước trên đường đời đầy sóng gió. Tương lai chúng tôi đã luôn có hình bóng của thầy cô đồng hành: những bài giảng, kinh nghiệm và cách làm người. Quên sao được những kỉ niệm bên thầy cô, vui có buồn có nhưng dù sao chúng tôi tự hào vì đã được che chở và đùm bọc dưới vòng tay thầy cô.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi đã khôn lớn và trưởng thành. Thầy cô càng già đi nhưng niềm khát khao được đứng bục giảng dạy cho học trò vẫn cháy bỏng mãnh liệt. Nhớ tà áo dài thướt tha, nhớ con chữ ngay ngắn và đều tắp trên bảng, nhớ giọng nói ngân nga giảng bài, đó là những kỉ niệm vô cùng đẹp của tuổi học trò. Mỗi năm chúng tôi lại phải chia tay thầy cô cũ để lên lớp lớn, chúng tôi lại xúc động bồi hồi nhớ về thầy cô đã tận tụy dạy dỗ. Công ơn to lớn ấy làm sao báo đáp hết, cứ đến 20-11 ngày Nhà giáo Việt Nam, tôn vinh những con người đã cống hiến cho nghề giáo. Những bó hoa tươi, những lời chúc ý nghã mà học trò gửi đến thầy cô thân thương của mình, làm những vất vả nhọc nhằn của thầy cô đều tan biến. Thay vào đó là nụ cười rạng ngời vì hạnh phúc, hạnh phúc không chỉ họ được đền đáp mà còn vì họ đã thấy được tình cảm chân thành học trò dành cho mình.
Tình thầy trò thiêng liêng và cao quý vô cùng. Với tình yêu học trò, thầy cô đã chắp cánh ước mơ nhỏ bé cả bao lứa học sinh. Dù sau này có đi đâu hay làm gì, mỗi chúng ta sẽ luôn nhớ về những thầy cô kính yêu, mong thây cô sẽ luôn dồi dào sức khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người. Chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ và tình cảm thân thương thầy cô dành cho chúng em, sẽ là hành trang để chúng em vững tin bước vào đời.
Thầy cô là người đã tận tình dạy dỗ, yêu thương chúng em như con với mong muốn sau này sẽ trở thành người tài giỏi có ích cho xã hội, công ơn to lớn của thầy cô chúng em luôn ghi nhớ mãi. Đối với những đứa học trò chập chững cắp sách đến trường, thầy cô như cha mẹ hiền thứ hai.
Hai tiếng thầy cô sao mà thiêng liêng đến thế, họ đã dìu dắt chắp cánh ước mơ trong chúng em. Đưa những ước mơ ấy bay xa đến với chân trời tương lai rạng ngời, nơi đó sẽ có những vòng tay yêu thương chờ đón. Người lái đò ấy vẫn cần mẫn với côn việc cao cả của mình, hàng ngày giảng dạy mang những kiến thức bổ ích đến với học trò. Những tiết học thú vị và sinh động giúp chúng em nhanh tiếp thu bài và áp dụng vào thực tế những điều đã học. Thầy cô không chỉ dạy chúng em kiến thức mà còn dạy cách làm người, cách yêu thương cuộc sống và biết vượt qua những khó khăn, thử thách với ý chí vững tin không bao giờ được từ bỏ. Thành công sẽ không gọi tên những người hèn nhát và tự ti vào bản thân, tất cả chúng ta ai cũng có khả năng và trí tuệ. Thầy cô gieo những tia hy vọng và niềm tin cho những học trò bé nhỏ của mình, rồi chuyến đò cũng đến bờ tri thức, sự trưởng thành và khôn lớn của chúng em là niềm vui to lớn của thầy cô. Những điều thầy cô đã hy sinh và tình thương dành cho chúng em thật thiêng liêng và cao cả như tình mẫu tử.
Cái thời cắp sách đến trường là khoảng thời gian vui vẻ và ý nghĩa nhất đối với mỗi người học sinh. Tung tăng vui đùa và học hỏi những kiến thức từ thầy cô, bạn bè, được sống với những ước mơ hoài bão nồng nhiệt nhưng cũng đầy trẻ con. Thầy cô là những người đã uốn nén, dạy bảo chúng ta vững tin chinh phục con đường học vấn. Từ những ngày còn bi bô tập nói đi học mẫu giáo được thầy cô dạy hát, dạy vẽ, dạy múa. Lớn hơn thì dạy kiến thức khoa học, cách làm người. Thầy cô luôn dõi theo những bước tiến bộ của chúng ta để động viên, khích lệ tinh thần ham học hỏi, từ những điểm số cao hay ý tưởng hay sáng tạo hoặc nhắc nhở khi ta phạm lỗi, không thuộc bài. Thầy cô cứ thầm lặng như thế vì con chữ và tương lai tươi sáng của học trò.
Chúng em thật hạnh phúc khi được làm học trò của những thầy cô thân thương. Thầy cô không chỉ là người dạy con chữ mà còn là người cha người mẹ của chúng em. Sẵn sàng lắng nghe, giải đáp những thắc mắc hay tâm sự mỗi khi chúng em sẻ chia. Thầy cô bày những trò chơi thú vị mang lại tiếng cười sảng khoái mỗi khi chúng em học hành căng thẳng. Hay cảm thông, chia sẻ những khó khăn trong học tập và cuộc sống cùng chúng em. Đồng hành chắp cánh những ý tưởng, ước mơ tuổi học trò. Thầy cô cũng buồn mỗi khi chúng em quậy phá, hỗn láo. Nhưng bằng tình yêu thương cao cả, thầy cô nghiêm khắc nhắc nhở chúng em biết mình sai như thế nào và tự bản thân sửa đổi.
Chúng em đã khôn lớn và trưởng thành trong vòng tay thương yêu của cha mẹ và thầy cô. Chúng em vô cùng biết ơn Thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng học tập và phấn đấu trở thành những công dân có ích cho xã hội như lời thầy cô đã dạy. Nhân ngày 20-11 Nhà giáo Việt Nam, chúng em kính tặng ngàn đóa hoa tươi thắm cùng những điểm mười với lòng biết ơn và kính yêu đến Thầy cô.
Trong những kỉ niệm của em thì kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 là ngày mà em không thể nào quên. Nó đã để lại cho em nhiều điều thú vị và đặc biệt là một bài học đáng nhớ. Em vốn là một học sinh khá giỏi trong lớp, được thầy bạn quý mến, nhưng em lại được nhận xét là khá lạnh lùng và vô tâm. Vào ngày 20-11, em mang một bó hoa lớn và một món quà cũng lớn đến tặng cô Yến – Giáo viên chủ nhiệm lớp em, ai nhìn món quà cũng phải trầm trồ khen ngợi, em rất lấy làm hãnh diện. Các bạn học sinh khác cũng ùa vào tặng hoa cho các thầy cô. Bỗng Nhi – đứa bạn thân của em nói: ”Mày không tặng quà các thầy cô giáo khác à? Sao mày tặng mỗi cô Yến thôi vậy?”. Em nghe Nhi nói thế thì ra vẻ không hài lòng: ”Ôi dào ! Việc gì phải tặng các thầy cô khác, thầy cô chỉ là dạy bộ môn có phải chủ nhiệm đâu mà tặng”. Lúc đó cô Yến đi đến gần bọn em bao giờ không hay, nghe em nói vậy, cô Yến liền đến cạnh em và nhẹ nhàng bảo: ”Sao lại không phải tặng chứ em, các thầy cô cũng có công dạy mình kiến thức thì mình cũng phải biết cảm ơn lại công ơn của thầy cô chứ một Nếu em ứng xử như vậy thì em là một học sinh vô lễ đó, em biết ko ? Em nhìn kìa, như cô Linh đó, cô chỉ là giáo viên dạy âm nhạc mà cô được học sinh qúy mến, được tặng rất nhiều hoa. Đó chính là lòng biết ơn của các bạn học sinh đối với cô đó ”. Nghe cô nói mà em cảm thấy cay cay ở khóe mắt, em tự trách bản thân tại sao lại có những hành động như vậy. Không cần suy nghĩ thêm nữa, em vội chạy thật nhanh về phía cửa hàng bán hoa mua thật nhiều hoa để tặng thầy cô giáo. Làm xong, em cảm thấy thật tự hào và vui. Ngày hôm ấy là ngày mà em không thể nào quên được.
ko chép mg nha mình có bản word
Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ đây tôi đã là sinh viên năm ba Đại học. Nhớ lại cái thời cấp 3 với bao kỉ niệm buồn vui bên thầy cô, bạn bè cùng học tập và vui chơi dưới mái trường thân thương, tôi lại bồi hồi xúc động khi nhắc về cô Mai dạy văn. Mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có một người để thần tượng và noi gương, tôi cũng thế. Cô Mai đã tiếp cho tôi thêm động lực và năng lượng để tôi phấn đấu thực hiện ước mơ của mình, từ một đứa học trò đang chìm trong tăm tối cô vực tôi dậy. Cô không chỉ là người cô tôi kính trọng và yêu quý mà còn là người mẹ, người chị sẵn sàng nghe tôi chia sẻ những tâm tư của tuổi mới lớn.
Cái ngày đầu tiên cô gặp lớp, trông cô thật xinh đẹp và hiền dịu. Cô thướt tha trong tà áo dài màu hồng phấn với mái tóc đen dài ngang lưng. Đôi mắt to, đen láy và đôi môi xinh xinh tô son trông cô thật rạng rỡ nhưng không cũng toát lên vẻ nghiêm nghị. Cô vui vẻ giới thiệu về bản thân, cùng màn kể chuyện hài hước về quá trình công tác đầy thú vị trước khi cô về dạy ở trường tôi. Cô kể cuộc đời đẩy đưa cô đến với nghề nhà giáo, vốn dĩ lúc trước cô là một nhân viên Ngân hàng nhưng cảm thấy không phù hợp nên cô quyết định nghỉ và thi Sư phạm. Rồi vào sư phạm học một thời gian lại không hứng thú, tính bỏ ngang nhưng cô may mắn gặp được người Thầy đã giúp cô hiểu và trân trọng nghề giáo. Cô đặc biệt có giọng nói rất khàn, lớp tôi ví cô là ca sĩ Hồng Ngọc vì cô hát rất hay. Mỗi lần cô giảng bài có chỗ nào hơi trừu tượng xíu là cô lại đưa ca nhạc vào để ví von làm không khí lớp học luôn hào hứng và sinh động. Tiết Văn nhưng đi ngang qua lớp học sẽ chẳng ai nghĩ đang học Văn đâu, chúng tôi say sưa nghe cô giảng mà quên cả thời gian, tiếng trống ra chơi đã đánh “Tùng, tùng, tùng” thế mà cả lớp chả ai muốn rời khỏi chỗ.
Thích nhất cách cô tiếp cận vấn đề và hướng dẫn chúng tôi cách giải quyết hợp lý và nhanh gọn nhất. Cô luôn là người đưa những lời khuyên mỗi khi đứa nào trong lớp vấp phải chuyện khó khăn trong cuộc sống hay chuyện yêu đương tuổi học trò. Chúng tôi xem cô như người chị cả trong gia đình, có những chuyện khó nói với gia đình nhưng chẳng đứa nào giẩu nổi cô. Cô với kinh nghiệm chinh chiến bấy lâu nay trên đường đời chỉ cần đứa nào có biểu hiện lạ là bị cô phát hiện ngay. Như hồi ấy, năm cuối cấp tôi có quen với một bạn cùng khối, trước giờ tôi vẫn là đứa học trò bình thường trong lớp không nổi trội lắm nhưng cô nhìn cách tôi cư xử và thấy kết quả học tập của tôi sa sút hẳn, cô đã gọi tôi lên và ngồi tâm sự. Tôi biết mình đã sai khi để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến kết quả học tập nhưng cô chẳng than trách tôi mà động viên, an ủi và hướng tôi suy nghĩ tích cực hơn. Và tôi hiểu mình nên làm gì bởi năm cuối cấp này rất quan trọng: ông bà, bố mẹ, thầy cô, bạn bè đang kỳ vọng vào tôi, tôi phải cố gắng học tập để không phụ lòng của mọi người được. Sau hôm đó, tôi bắt đầu chấn chỉnh lại siêng năng học tập và gác chuyện tình cảm qua một bên. Tôi quyết tâm theo đuổi nghề giáo và sẽ là một giáo viên tận tụy, nhiệt huyết, yêu thương học sinh như cô Mai. Rồi năm học cũng kết thúc, chúng tôi khóc nức nở chẳng muốn chia tay mái trường mến yêu cùng thầy cô, bạn bè. Ai cũng bịn rịn và xúc động nhớ lại kỉ niệm mới ngày nào còn bỡ ngỡ chào làm quen vậy mà giờ đã phải chia tay nhau. Cả lớp chia tay cô Mai, người cô đã tận tình dạy dỗ những kiến thức bổ ích và cách làm người, yêu thương cuộc sống này.
Cô không chỉ giỏi việc nước mà còn là người phụ nữ đảm việc nhà. Cô thường xuyên tham gia các hoạt động Đoàn trường, biểu diễn văn nghệ cô đều góp mặt. Hai năm liền là giáo viên xuất sắc và là người đem vinh dự về cho Trường trong hội thi” Nét đẹp Nhà giáo do Sở giáo dục và đào tạo tổ chức năm 2012″ khi rinh về giải Nhất, cô luyện thi học sinh giỏi năm nào cũng được giải cao cho trường. Vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cô là hình mẫu người phụ nữ mà đứa con gái nào lớp em cũng thầm mơ ước. Gia đình cô rất hạnh phúc, hai con cô đều ngoan và học giỏi.
Cảm ơn cô vì đã luôn yêu thương, dạy bảo em nên người và giờ đây là cô sinh viên năm ba đại học Sư phạm chuyên ngành Văn. Em hứa sẽ luôn nỗ lực học tập để trở thành người giáo viên có tâm với nghề như cô
Từ nhỏ được bố mẹ nuôi nấng và dạy dỗ, bỗng một ngày phải rời xa vòng tay ấy để cắp sách đến trường đón nhận kiến thức. Không khỏi bỡ ngờ và lo lắng, rồi thời gian cũng qua mau thầy cô đã cùng chúng tôi chinh phục những kiến thức bổ ích và luôn yêu thương, chải bảo những điều hay lẽ phải để chúng tôi trưởng thành làm công dân có ích cho xã hôi. Thầy cô đã chắp cánh cho ước mơ chúng em bay xa và phấn đấu thực hiện ước mơ, không sao bày tỏ hết lòng kính trọng và biết ơn của chúng em với thầy cô, những tấm gương mẫu mực.
Thầy cô dìu dắt, vun đắp tri thức cho những cô cậu học trò nhỏ ngây thơ và hồn nhiên, hướng chúng tôi đến với những điều hay biết yêu thương cuộc sống, học tập chăm chỉ để xây dựng quê hương đất nước. Họ là những con người thầm lặng luôn hy sinh, tận tâm với nghề chỉ mong học trò mình ngoan ngoãn, trưởng thành. Thầy cô chắp cánh ước mơ, hoài bão về một tương lai tươi sáng đang đón chờ chúng tôi phía trước, phía sau những thành công luôn có những con người động viên, sẻ chia giúp ta vượt qua khó khăn. Thầy cô là người lái đò cần mẫn đưa bao lứa học trò đến bến bờ tri thức, chinh phục những đỉnh cao của học vấn. Họ phải có một tinh thần thép, kiên cường và nhẫn nại bởi chẳng con sông nào mãi êm ả, sẽ có những sóng gió, bão táp làm lung lay ý chí nghề giáo. Họ phải đối mặt với chỉ tiêu đề ra hay lời chỉ trích từ các bậc phụ huynh, tất cả đã làm nên một nghề giáo chân chính. Cứ đưa hết chuyến đò này đến chuyến đò khác sang sông nhưng với tình yêu học trò, họ vẫn luôn cống hiến hết mình mang kiến thức đến cho học sinh cho dù thức khuya dậy sớm để soạn những bài giáo án, hay cứ giảng đi giảng lại một công thức.
Thầy cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương, che chở chúng tôi, chỉ bảo dù những điều nhỏ nhặt nhất với mong muốn các con sau này sẽ có đủ niềm tin, nghị lực và kinh nghiệm sống để đối đầu với thử thách. Với cái nhìn non nớt và đầy ngây thơ, chúng tôi đã dần khôn lớn và trưởng thành, thầy cô không những là người thầy mà còn là người bạn, lắng nghe mọi tâm tư tình cảm của lũ học trò chúng tôi. Chúng tôi tự hào và vững tin chạm đến những ước mơ, khát vọng biến chúng thành hiện thực. Với những bài giảng sinh động và thú vị được thầy cô truyền đạt đó là một sự hy sinh lặng lẽ, tận tụy với nghề. Tình yêu cháy bỏng với nghề và học sinh đã sưởi ấm những trái tim nhỏ bé, yếu đuối bỡ ngỡ bước trên đường đời đầy sóng gió. Tương lai chúng tôi đã luôn có hình bóng của thầy cô đồng hành: những bài giảng, kinh nghiệm và cách làm người. Quên sao được những kỉ niệm bên thầy cô, vui có buồn có nhưng dù sao chúng tôi tự hào vì đã được che chở và đùm bọc dưới vòng tay thầy cô.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi đã khôn lớn và trưởng thành. Thầy cô càng già đi nhưng niềm khát khao được đứng bục giảng dạy cho học trò vẫn cháy bỏng mãnh liệt. Nhớ tà áo dài thướt tha, nhớ con chữ ngay ngắn và đều tắp trên bảng, nhớ giọng nói ngân nga giảng bài, đó là những kỉ niệm vô cùng đẹp của tuổi học trò. Mỗi năm chúng tôi lại phải chia tay thầy cô cũ để lên lớp lớn, chúng tôi lại xúc động bồi hồi nhớ về thầy cô đã tận tụy dạy dỗ. Công ơn to lớn ấy làm sao báo đáp hết, cứ đến 20-11 ngày Nhà giáo Việt Nam, tôn vinh những con người đã cống hiến cho nghề giáo. Những bó hoa tươi, những lời chúc ý nghã mà học trò gửi đến thầy cô thân thương của mình, làm những vất vả nhọc nhằn của thầy cô đều tan biến. Thay vào đó là nụ cười rạng ngời vì hạnh phúc, hạnh phúc không chỉ họ được đền đáp mà còn vì họ đã thấy được tình cảm chân thành học trò dành cho mình.
Tình thầy trò thiêng liêng và cao quý vô cùng. Với tình yêu học trò, thầy cô đã chắp cánh ước mơ nhỏ bé cả bao lứa học sinh. Dù sau này có đi đâu hay làm gì, mỗi chúng ta sẽ luôn nhớ về những thầy cô kính yêu, mong thây cô sẽ luôn dồi dào sức khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người. Chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ và tình cảm thân thương thầy cô dành cho chúng em, sẽ là hành trang để chúng em vững tin bước vào đời.
Thầy cô là người đã tận tình dạy dỗ, yêu thương chúng em như con với mong muốn sau này sẽ trở thành người tài giỏi có ích cho xã hội, công ơn to lớn của thầy cô chúng em luôn ghi nhớ mãi. Đối với những đứa học trò chập chững cắp sách đến trường, thầy cô như cha mẹ hiền thứ hai.
Hai tiếng thầy cô sao mà thiêng liêng đến thế, họ đã dìu dắt chắp cánh ước mơ trong chúng em. Đưa những ước mơ ấy bay xa đến với chân trời tương lai rạng ngời, nơi đó sẽ có những vòng tay yêu thương chờ đón. Người lái đò ấy vẫn cần mẫn với côn việc cao cả của mình, hàng ngày giảng dạy mang những kiến thức bổ ích đến với học trò. Những tiết học thú vị và sinh động giúp chúng em nhanh tiếp thu bài và áp dụng vào thực tế những điều đã học. Thầy cô không chỉ dạy chúng em kiến thức mà còn dạy cách làm người, cách yêu thương cuộc sống và biết vượt qua những khó khăn, thử thách với ý chí vững tin không bao giờ được từ bỏ. Thành công sẽ không gọi tên những người hèn nhát và tự ti vào bản thân, tất cả chúng ta ai cũng có khả năng và trí tuệ. Thầy cô gieo những tia hy vọng và niềm tin cho những học trò bé nhỏ của mình, rồi chuyến đò cũng đến bờ tri thức, sự trưởng thành và khôn lớn của chúng em là niềm vui to lớn của thầy cô. Những điều thầy cô đã hy sinh và tình thương dành cho chúng em thật thiêng liêng và cao cả như tình mẫu tử.
Cái thời cắp sách đến trường là khoảng thời gian vui vẻ và ý nghĩa nhất đối với mỗi người học sinh. Tung tăng vui đùa và học hỏi những kiến thức từ thầy cô, bạn bè, được sống với những ước mơ hoài bão nồng nhiệt nhưng cũng đầy trẻ con. Thầy cô là những người đã uốn nén, dạy bảo chúng ta vững tin chinh phục con đường học vấn. Từ những ngày còn bi bô tập nói đi học mẫu giáo được thầy cô dạy hát, dạy vẽ, dạy múa. Lớn hơn thì dạy kiến thức khoa học, cách làm người. Thầy cô luôn dõi theo những bước tiến bộ của chúng ta để động viên, khích lệ tinh thần ham học hỏi, từ những điểm số cao hay ý tưởng hay sáng tạo hoặc nhắc nhở khi ta phạm lỗi, không thuộc bài. Thầy cô cứ thầm lặng như thế vì con chữ và tương lai tươi sáng của học trò.
Chúng em thật hạnh phúc khi được làm học trò của những thầy cô thân thương. Thầy cô không chỉ là người dạy con chữ mà còn là người cha người mẹ của chúng em. Sẵn sàng lắng nghe, giải đáp những thắc mắc hay tâm sự mỗi khi chúng em sẻ chia. Thầy cô bày những trò chơi thú vị mang lại tiếng cười sảng khoái mỗi khi chúng em học hành căng thẳng. Hay cảm thông, chia sẻ những khó khăn trong học tập và cuộc sống cùng chúng em. Đồng hành chắp cánh những ý tưởng, ước mơ tuổi học trò. Thầy cô cũng buồn mỗi khi chúng em quậy phá, hỗn láo. Nhưng bằng tình yêu thương cao cả, thầy cô nghiêm khắc nhắc nhở chúng em biết mình sai như thế nào và tự bản thân sửa đổi.
Chúng em đã khôn lớn và trưởng thành trong vòng tay thương yêu của cha mẹ và thầy cô. Chúng em vô cùng biết ơn Thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng học tập và phấn đấu trở thành những công dân có ích cho xã hội như lời thầy cô đã dạy. Nhân ngày 20-11 Nhà giáo Việt Nam, chúng em kính tặng ngàn đóa hoa tươi thắm cùng những điểm mười với lòng biết ơn và kính yêu đến Thầy cô.
Trong những kỉ niệm của em thì kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 là ngày mà em không thể nào quên. Nó đã để lại cho em nhiều điều thú vị và đặc biệt là một bài học đáng nhớ. Em vốn là một học sinh khá giỏi trong lớp, được thầy bạn quý mến, nhưng em lại được nhận xét là khá lạnh lùng và vô tâm. Vào ngày 20-11, em mang một bó hoa lớn và một món quà cũng lớn đến tặng cô Yến – Giáo viên chủ nhiệm lớp em, ai nhìn món quà cũng phải trầm trồ khen ngợi, em rất lấy làm hãnh diện. Các bạn học sinh khác cũng ùa vào tặng hoa cho các thầy cô. Bỗng Nhi – đứa bạn thân của em nói: ”Mày không tặng quà các thầy cô giáo khác à? Sao mày tặng mỗi cô Yến thôi vậy?”. Em nghe Nhi nói thế thì ra vẻ không hài lòng: ”Ôi dào ! Việc gì phải tặng các thầy cô khác, thầy cô chỉ là dạy bộ môn có phải chủ nhiệm đâu mà tặng”. Lúc đó cô Yến đi đến gần bọn em bao giờ không hay, nghe em nói vậy, cô Yến liền đến cạnh em và nhẹ nhàng bảo: ”Sao lại không phải tặng chứ em, các thầy cô cũng có công dạy mình kiến thức thì mình cũng phải biết cảm ơn lại công ơn của thầy cô chứ một Nếu em ứng xử như vậy thì em là một học sinh vô lễ đó, em biết ko ? Em nhìn kìa, như cô Linh đó, cô chỉ là giáo viên dạy âm nhạc mà cô được học sinh qúy mến, được tặng rất nhiều hoa. Đó chính là lòng biết ơn của các bạn học sinh đối với cô đó ”. Nghe cô nói mà em cảm thấy cay cay ở khóe mắt, em tự trách bản thân tại sao lại có những hành động như vậy. Không cần suy nghĩ thêm nữa, em vội chạy thật nhanh về phía cửa hàng bán hoa mua thật nhiều hoa để tặng thầy cô giáo. Làm xong, em cảm thấy thật tự hào và vui. Ngày hôm ấy là ngày mà em không thể nào quên được.
1