Viết bài văn nêu cảm nhận của em về thầy(cô) giáo đã dạy em hồi cấp 1
Cấm spam trên mạng:))
0 bình luận về “Viết bài văn nêu cảm nhận của em về thầy(cô) giáo đã dạy em hồi cấp 1
Cấm spam trên mạng:))”
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 9 – lớp cuối cấp của trường trung học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học phổ thông. Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, tôi không sao quên được những kỷ niệm về thầy giáo đã dạy tôi những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Hồi còn học Tiểu học, tôi gần như là con bé “nhiều miệng” nhất lớp. Trường học như một thế giới bí ẩn nhưng đầy thú vị như thế giới tí hon trong chuyện “Alice ở xứ sở thần tiên” vậy đó. Tôi có khát khao mãnh liệt được khám phá và tận hưởng tuổi thơ “dữ dội” dưới mái trường. Tôi hay ghẹo bạn Nam nhút nhát nhất lớp: “Con trai gì mà hơi tí là đỏ mặt, lêu lêu…” sau khi thấy bạn không trả lời được bài cũ phải đứng phạt trước lớp.Tôi giả vờ hỏi bài bạn Linh lớp phó học tập với một bài toán thật khó để cười nhạo bạn Linh chẳng giỏi giang gì. Rồi bạn ngồi cùng bàn tôi là “khổ” nhất vì cứ bị tôi lôi cuốn vào những câu chuyện không đầu không đuôi, khó mà tập trung học bài. Các thầy giáo, cô giáo đều khuyên bảo tôi rất nhiều. Thế nhưng, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi khi thầy Thanh Khương về trường dạy.
Thầy Khương vốn đã nhiều tuổi, dạy học ở thành phố nhưng do tuổi tác đã cao nên thầy xin về địa phương dạy học cho yên bình trước khi thầy về hưu. Thầy chừng 50 tuổi, mái tóc muối tiêu, có tướng tá của một vị lãnh đạo trong quân đội. Thầy được giao phụ trách dạy môn mỹ thuật cho lớp tôi. Thầy không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn được kính nể bởi sự thông thái và khéo léo trong ứng xử với các mối quan hệ xã hội.
Tôi còn nhớ mãi buổi học đầu tiên mà thầy dạylà: “Vẽ ước mơ của em”. Cũng như những giờ học khác, tôi chỉ ngồi vẽ qua loa, rồi lại cười đùa, hết mượn cục tẩy rồi mượn cây bút màu để kiếm chuyện để nói với các bạn. Nhưng có một điều chắc chắn, rằng tôi đã vẽ ước mơ thực sự của mình. Tôi ước được làm giáo viên, đứng trên bục giảng nói về thế giới muôn màu muôn vẻ với những tri thức mênh mông vô cùng vô tận. Cuối giờ học, thầy Khương thu bài rồi nhận xét từng bài một. Cầm bài vẽ của tôi, thầy hỏi tác giả của bài vẽ. Tôi nhoẻn miệng cười: “Là em ạ”. Thầy im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị. Nụ cười vụt tắt trên môi, tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, một dự cảm không hay trào dâng trong lòng. Cả lớp cũng im lặng. Thầy chậm rãi nói bằng giọng của một người đã trải qua mọi giông tố của cuộc đời: “Một người mà ngồi cười vô tư trong khi người khác đang tập trung học tập và làm việc sẽ không thể trở thành một giáo viên tốt.”. Câu nói của thầy cứ vang mãi trong tâm trí tôi suốt nhiều buổi học sau này. Tôi đã dần thay đổi và từ bỏ thói xấu đó. Chính là nhờ có thầy, tôi đã và đang đi đúng con đường dẫn tới ước mơ của mình. Năm đó không có bài học sâu sắc ấy, có lẽ tôi đã không học tốt như thế này.
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 9 – lớp cuối cấp của trường trung học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học phổ thông. Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, tôi không sao quên được những kỷ niệm về thầy giáo đã dạy tôi những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Hồi còn học Tiểu học, tôi gần như là con bé “nhiều miệng” nhất lớp. Trường học như một thế giới bí ẩn nhưng đầy thú vị như thế giới tí hon trong chuyện “Alice ở xứ sở thần tiên” vậy đó. Tôi có khát khao mãnh liệt được khám phá và tận hưởng tuổi thơ “dữ dội” dưới mái trường. Tôi hay ghẹo bạn Nam nhút nhát nhất lớp: “Con trai gì mà hơi tí là đỏ mặt, lêu lêu…” sau khi thấy bạn không trả lời được bài cũ phải đứng phạt trước lớp.Tôi giả vờ hỏi bài bạn Linh lớp phó học tập với một bài toán thật khó để cười nhạo bạn Linh chẳng giỏi giang gì. Rồi bạn ngồi cùng bàn tôi là “khổ” nhất vì cứ bị tôi lôi cuốn vào những câu chuyện không đầu không đuôi, khó mà tập trung học bài. Các thầy giáo, cô giáo đều khuyên bảo tôi rất nhiều. Thế nhưng, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi khi thầy Thanh Khương về trường dạy.
Thầy Khương vốn đã nhiều tuổi, dạy học ở thành phố nhưng do tuổi tác đã cao nên thầy xin về địa phương dạy học cho yên bình trước khi thầy về hưu. Thầy chừng 50 tuổi, mái tóc muối tiêu, có tướng tá của một vị lãnh đạo trong quân đội. Thầy được giao phụ trách dạy môn mỹ thuật cho lớp tôi. Thầy không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn được kính nể bởi sự thông thái và khéo léo trong ứng xử với các mối quan hệ xã hội.
Tôi còn nhớ mãi buổi học đầu tiên mà thầy dạy là: “Vẽ ước mơ của em”. Cũng như những giờ học khác, tôi chỉ ngồi vẽ qua loa, rồi lại cười đùa, hết mượn cục tẩy rồi mượn cây bút màu để kiếm chuyện để nói với các bạn. Nhưng có một điều chắc chắn, rằng tôi đã vẽ ước mơ thực sự của mình. Tôi ước được làm giáo viên, đứng trên bục giảng nói về thế giới muôn màu muôn vẻ với những tri thức mênh mông vô cùng vô tận. Cuối giờ học, thầy Khương thu bài rồi nhận xét từng bài một. Cầm bài vẽ của tôi, thầy hỏi tác giả của bài vẽ. Tôi nhoẻn miệng cười: “Là em ạ”. Thầy im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị. Nụ cười vụt tắt trên môi, tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, một dự cảm không hay trào dâng trong lòng. Cả lớp cũng im lặng. Thầy chậm rãi nói bằng giọng của một người đã trải qua mọi giông tố của cuộc đời: “Một người mà ngồi cười vô tư trong khi người khác đang tập trung học tập và làm việc sẽ không thể trở thành một giáo viên tốt.”. Câu nói của thầy cứ vang mãi trong tâm trí tôi suốt nhiều buổi học sau này. Tôi đã dần thay đổi và từ bỏ thói xấu đó. Chính là nhờ có thầy, tôi đã và đang đi đúng con đường dẫn tới ước mơ của mình. Năm đó không có bài học sâu sắc ấy, có lẽ tôi đã không học tốt như thế này.