Viết bài văn tả cảnh hoàng hôn No chép mạng

Viết bài văn tả cảnh hoàng hôn
No chép mạng

0 bình luận về “Viết bài văn tả cảnh hoàng hôn No chép mạng”

  1.  Sau một ngày học tập căng thẳng, trên đường về nhà, em dừng chân đứng lại ven đường để ngắm phong cảnh quê hương. Một cảm giác dễ chịu khiến cho những mệt mỏi của một ngày tan biết hết, nhất là khi được ngắm cảnh hoàng hôn cuối ngày

     Bầu trời khi hoàng hôn không còn những tia nắng gắt, chói sáng như ban ngày mặt trời dần biến mất sau ngọn núi. Làng quê em như được khoác lên mình chiếc áo mới đẹp đẽ, đó là màu đỏ hồng của mặt trời cuối ngày. Hoàng hôn buông xuống cũng là khi những bác nông dân kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, mọi người cùng nhau trở về nhà. Dù công việc lao động vất vả nhưng khi được trở về nhà, ai nấy đều rất vui vẻ.

     Nếu như bình minh, vạn vật con người bừng tỉnh trong sự chiếu rọi của tia nắng ban mai ấm áp, tinh nghịch thì hoàng hôn lại mang vẻ hoang sơ, yên tĩnh, trầm lắng như vẻ đẹp của người cô phụ. Hoạt động sự sống của con người dần đi vào chốn nghỉ, có lẽ chỉ duy có đoàn thuyền đánh cá là bắt đầu hành trình lao động khỏe khoắn của mình lúc hoàng hôn dần buông xuống như vậy. Những bước chân thong thả, nhẹ nhàng như nhịp sống chậm rãi của con người khi hoàng hôn dần buông xuống. Không gian mang một vẻ huyền ảo, lung linh khó tả.

      Mùi khói bếp bay lên, lan tỏa trong không gian. Thế là đã kết thúc một ngày mới, kết thúc một ngày làm việc vất vả. Hoàng hôn đẹp nhưng lại buồn và trống trải quá. Vậy mà không hiểu sao, ngày nào em cũng muốn ngắm nhìn cảnh hoàng hôn .

    Chúc bạn học tốt 

    Bình luận
  2. Những tia nắng vàng chói chang, oi bức của ngày hè dần yếu ớt rồi biến mất. Bao trùm lên làng cảnh giờ đây là bóng chiều bảng lảng ánh hoàng hôn. Không còn cái nóng nực của những ngày hè, những cơn gió thổi mát rượi như xua tan đi mọi mệt nhọc của ngày lao động dài. Phía xa, lũy tre làng in bóng trên nền trời thật bình dị. Bầu trời trong xanh với những gợn mây như lũ trẻ con nắm tay thong thả đi chơi.

    Cánh đồng đang thì con gái như tấm thảm xanh khổng lồ trải dài đến tận chân trời, xào xạc gió thổi như nói với nhau điều gì sau ngày dài. Các bác nông dân cũng tranh thủ kết thúc việc đồng áng để trở về nhà. Vừa đi họ vừa tíu tít trò chuyện, nụ cười mãn nguyện nở trên môi khi bàn về một mùa vàng bội thu. Đàn trâu nằm ngoan ngoãn dưới gốc đa cổ thụ như những đứa trẻ rất ngoan và vâng lời. Đôi mắt nhắm lim dim như nghỉ ngơi sau buổi cày đồng, thong thả nhai cỏ. Cạnh đó là quán nước chè của bà cụ Tứ đã bán ở đây từ lâu lắm rồi. Các cụ già ngồi nhâm nhi cốc nước chè và bàn luận về những sự kiện, vấn đề trong ngày. Trên con đường làng thân thuộc là hình ảnh những cô cậu học trò tung tăng đi học về, nói chuyện, nô đùa tung tăng; là màu áo xanh của các cô chú công nhân vừa đi vừa tâm sự sau giờ tan ca. Hai bên đường là những rặng dừa thẳng tắp, trái căng tròn như những đàn lượn đủng đỉnh trên cao. Hòa cùng tiếng gió và tiếng chim, một bản đàn thiên nhiên như được vang lên để xoa dịu bao mệt nhọc ngày dài, để hòa vào niềm vui khi hoàn thành công việc.

    Thôn xóm bắt đầu nổi lửa để chuẩn bị cho bữa cơm sum họp cuối ngày. Từ những mái nhà tranh đơn sơ đến những ngôi nhà ngoi đỏ chót, khói bốc lên nghi ngút. Từng luồng khói trắng, cuộn xoáy hòa với không gian chiều tối tạo nên một bức màn kì ảo bao trùm khắp làng quê. Trời tối dần, tối dần đến khi mọi ánh sáng đã tan biến nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Nhà nhà lên đèn, từ xa nhìn lại, ngôi làng thân yêu ấy như một dòng sông dài rộng với những ánh hoa đăng bồng bềnh trên sóng nước. Đâu đây vang lên âm thanh của những tiếng đài cũ, là một giọng hò xứ Huế thân thương, là một làn điệu dân ca quan họ ngọt ngào, say đắm. tất cả, tất cả bình yên đến lạ.

    Cảnh hoàng hôn trên quê hương em thật đẹp. Với em thì đó không chỉ còn là cảnh mà đã trở thành một phần hồn, một phần đời, một nỗi niềm gắn bó sâu thẳm, một miền kí ức thân thương.

    no chép mạng ok ok luôn

    Bình luận

Viết một bình luận