Viết bài văn về cảm nhận của em về khổ thơ 2,3 trong bài thơ “Nhớ rừng” Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, Thủa tung hoành hống hách những ngày xư

Viết bài văn về cảm nhận của em về khổ thơ 2,3 trong bài thơ “Nhớ rừng”
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?

0 bình luận về “Viết bài văn về cảm nhận của em về khổ thơ 2,3 trong bài thơ “Nhớ rừng” Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, Thủa tung hoành hống hách những ngày xư”

  1. – đ2: 

              ”Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
              Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa.
              Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
              Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
              Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
              Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
              Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
              Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
              Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
              Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
              Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
              Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.”

          con hổ đã tiếc nhớ về thuở ” hống hách” nơi ” bóng cả cây già”. đoá là nỗi nhớ đau đáu về nơi rừng thẳm. ” tình thương nỗi nhớ” sống mãi, chẳng bao giờ quên. nhớ ”thuở tung hoành….”, nhớ ” cảnh sơm lâm bóng cả cây già”, nhớ khúc nhạc rừng hùng tráng dữ dội. chữ ” nhớ”, chữ ” với” và cách ngắt nhịp ( 4-2-2, 5-5 , 4-2-2….) biến hoá, cân xứng . các động từ ” gào, hét, thét” đặc tả khúc trường ca dữ dội của rừng núi, suối ngàn thiêng liêng, húng tráng. 1 chữ ”ta” vang lên thật kiêu hãnh.  kết hợp vs các động từ : bước, vờn,lượn,.. và các từ láy tượng hình : nhịp nhàng, dõng dạc, âm thầm… tạo nên 1 vị chúa sơn lâm và mềm mại, vừa uyển chuyển, tự tin, đầy uy lực , oai phong phi thường đã làm dội lên nỗi nhớ tiếc khôn nguôi , nhớ cồn cào, nhớ da diết, sự  phong phú về nhạc điệu đã khắc hoạ đời sống nội tâm vô cùng mạnh mẽ của 1 nhân vật phi thường từng có 1 qus khứ oanh liệt. mà ở nơi đó ns luôn là 1 vị chúa sơn lâm có quyền lực tối cao khiến cho mọi vật đều phải nể sợ, thuần phục. 

    – đ3:

          ”Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
            Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
            Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
            Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
            Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
            Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
            Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
            Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
            Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
            Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?”

          bởi quá khứ là 1 chuối ngày ” vàng son” nên chúa sơn lâm càng hoài niệm về nơi nó làm chúa tể. và 1 loại các hình ảnh, hồi ức vầ quá khứ oai hùng hiện lên trong tâm tưởng. các luyến láy, điệp ngữ : ” đâu những đêm vàng bên bờ suối”, ” đâu những ngày mưa….” , ” đâu những bình minh….”, ”Đâu những chiều lênh láng…”, ”….nay còn đâu?” xuất hiện trong 5 câu hỏi tu từ  tạo nên nhạc điệu du dương, da diết, thể hiện sâu sắc tình thương nỗi nhớ của hùm thiêng sa cơ, nhớ rừng, tiếc nuối 1 thời oang liệt nay đã trở thành quá khứ. chúa sơn lâm nhớ đêm, nhớ ngày, nhớ bình minh, nhớ chiều tà, nhớ suối, nhớ trăng. nỗi nhớ ấy là nỗi đau buồn bị tước đoạt mất tự do, cũng là nỗi khát khao tự do.

    hok tốt

    nếu được cho mk xin hay nhất cho nhóm ạ ‘-‘

    Bình luận
  2. Nhớ rừng không chỉ để lại trong lòng người đọc những tâm sự về chú hổ trong những ngày tháng giam hãm đầy căm hận và uất ức. Đó còn la những bức tranh thiên nhiên tuyệt sắc về núi rừng được tác giả đã khắc hoạ và cũng phần nào làm bật lên vẻ oai nghiêm, dũng mãnh của chúa tể sơn lâm vĩ đại. Từ đoạn 3 ta thấy tác giả đã miêu tả những đêm trăng thơ mộng,huyền ảo giữa núi rừng rộng lớn.Ánh trăng vàng trên bầu trời tự do,toả sáng chan hoà lên cảnh vật và thả bóng xuống dòng suối mát trong.Sau một ngày kiếm ngồi no nê,chú hổ như đắm say,ngất ngây trước những ánh trăng đầy thơ mộng.Hổ ta đang đứng trên bờ,say sưa ngắm cảnh đẹp đến say lòng ấy. Hay những ngày mưa giữa núi ngàn,trong tiếng mưa gào thét dữ dội chú hổ lặng yên ngắm giang sơn đổi mới. Và trong ngày mới trong ánh bình minh tinh khôi,muôn loài cỏ cây,chim ca thức giấc, âm thanh của ngày mới như bản hoà ca của núi rừng cho giấc ngủ của hổ thêm từng bừng.Bức tranh tác giả vẽ nên có màu,có sắc, có thật và rất sống động, vui tươi biết mấy. Và bức tranh cuối khép lại ánh đỏ rực của máu và mặt trời sắp tắt. Hình ảnh chú hổ hiện lên là một loài mãnh thú, là bá chủ của rừng xanh. Ở đoạn thứ hai tác giả đã sử dụng những từ ngữ miêu tả phong phú giàu sức gợi cảm,giọng kể say xưa.Đồng thời cũng tả rõ nỗi nhớ rừng gia riết và về thời oan liệt,về sơn lâm hùng vĩ của chú hổ.

    Mình có sao chép một chút trên mạng bạn tham khảo ạ

    Chúc Bạn Học Tốt !

    Bình luận

Viết một bình luận