Viết bài văn về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trtrường
Lưu ý: + ko copy mạng và phải hay
+ đúng 2 yêu cầu trên mk cho hay nhất
Viết bài văn về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trtrường
Lưu ý: + ko copy mạng và phải hay
+ đúng 2 yêu cầu trên mk cho hay nhất
Kỷ niệm tuổi học trò là những kỷ niệm không bao giờ quên được. Chúng dường như theo đuổi ta đến suốt cuộc đời. Để ta nhìn lại bản thân khi ấy, ngây thơ, hồn nhiên bên bạn bè vui đùa. Tôi cũng như vậy, dù bây giờ đã lớn, nhưng tôi vẫn còn nhớ về cô Hoa.
Khi tôi còn học lớp 7, một lần, vì mẹ ốm, không thể gọi tôi dậy sớm được. Tôi vụt dậy, khi đó đã 6 giờ 50 phút. Hôm nay lại là ngày 20 – 11, ngày Nhà Giáo Việt Nam, tôi đã định tặng cô một món quà nhỏ mà lại đến muộn, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào !
Tôi chạy nhanh ra khỏi nhà, miệng ngậm chiếc bánh mì nhỏ. Ngồi lên xe, lòng tôi thổn thức. Bản thân là một người chỉnh chu về mọi mặt, nhưng không ngờ lại đi học muộn. Tôi không nghĩ đến bạn bè chế giễu như thế nào, chỉ nghĩ đến sự tức giận của cô. Đến cổng trường, tôi muộn mất 2 phút, nếu như ở trường khác thì không có gì đáng ngại, nhưng tôi lại đang học ở trường chuyên của huyện, đi học muộn là điều đại kỵ.
Tôi bước vào lớp khi cô đang điểm danh. Cô nhìn tôi, tôi sợ … Nhưng tôi vẫn bước đến gần cô. Cô hỏi:
– Sao em lại đi học muộn ? Từ trước đến giờ em có bao giờ đi muộn đâu ?
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cố gắng nói thật to “Dạ thưa cô, vì hôm nay mẹ em bị ốm” nhưng vẫn không thể nói thành lời, chỉ lắp bắp được vài chữ:
– Dạ … dạ … em …
Cô nhìn tôi, cô không nói gì. Điều đó làm tôi sợ hơn nữa, nhưng cô bỗng nói:
– Thôi, em về lớp đi ! – Cô nói với giọng trìu mến.
Tôi hết sợ, đi xuống bàn học, tiếp tục điểm danh. Ra về, tôi chờ các bạn về hết, rồi đưa món quà nhỏ tôi tự tay làm cho cô, đó là một bức tranh xinh xắn vẽ lại cô mà tôi thức đê để làm. Rồi tôi nói với cô:
– Hôm nay là ngày Nhà Giáo Việt Nam nhưng em lỡ đi học muộn, xin lỗi cô nhiều ! Em tặng cô mónn quà này thay lời xin lỗi !
Cô lại nhìn tôi, nhưng bây giờ, tôi không còn sợ nữa. Cô nói:
– Em là người đầy tiên tặng quà cho cô trong hôm nay đấy ! Cảm ơn em !
Tôi vui mừng khôn xiết, từ đấy, tôi nhớ mãi. Không bao giờ được đi học muộn, dù là vì lý do nào.
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.
Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì” . Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.
Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.