0 bình luận về “Viết đoạn văn cảm nhận về 3 câu thơ cuối bài thơ đồng chí”
-3 câu thơ cuối tạo nên 1 bức tranh đẹp về hình ảnh của người lính cách mạng có sự gắn kết hình ảnh :người lính, khẩu súng và vầng trăng
-Hình ảnh trăng treo, ánh trăng trở thành bạn chiến đấu của người chiến sĩ, để cổ vũ sức mạnh chiến đấu của người lính
→Biểu tượng đẹp của người chiến sĩ cách mạng lúc bấy giờ
-Hình ảnh” Đầu súng trăng treo”, là hình ảnh đẹp nhất, nên thơ và lãng mạn nhất trong bài thơ. Bởi có sự kết hợp của nhiều yếu tố:
+Gần và xa: Trong thực tế khẩu súng và trăng rất xa, còn hình ảnh trong bài thơ trở nên rất gần, trăng như treo trên đầu súng
+Thực tại và mơ mộng: Hoàn cảnh chiến đấu hết sức khắc nghiệt, trong bài thơ thì lại mơ mộng và rất đẹp
+Chiến đấu và trữ tình: Cùng chiến đấu vì một mục đích bảo vệ quê hương đất nước, niềm khát khao của người chiến sĩ
+Chiến sĩ và thi sĩ: Người chiến sĩ→thi sĩ với hình ảnh đầu súng trăng treo
+Chiến tranh và hòa bình: Sự đối lập về hoàn cảnh giữ sự khắc nghiệt và sự yên bình trong rừng
→Nhờ hình ảnh trăng treo, làm cho hình ảnh người chiến sĩ trở nên đẹp đẽ hơn (bộc lộ sức mạnh, ý chí chiến đấu). Bởi có sự kết hợp giữ các yêu tố khác nhau
KẾT: Với bút phác hiện thực kết hợp với lãng mạn khai thác hiện thực trong chiến tranh. Bài thơ đã trở thành 1 tác phẩm tiêu biểu của thơ ca thời chống Pháp khi xây dựng thành công hình ảnh người lính cách mạng với vẻ đẹp bình dị và cao cả. Bình dị ở chỗ: Họ là người lính nông dân thật thà, chất phác, cách biểu hiện của họ cũng bình dị và đơn sơ. Cao cả ở chỗ: Họ sẵn sàng dứt áo ra đi để lại đằng sau tất cả những gì quý giá, thân thuộc nhất. Để chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc. Với giọng thơ nhẹ nhàng, trầm lắng, hình ảnh thơ mộc mạc, chân thật
ình đồng chí, đồng đội là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong mạch cảm xúc của bài thơ Đồng chí và tạo nên những nốt ngân tuyệt vời ở ba câu thơ cuối:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.”
Giữa rừng đêm hoang vu, lạnh lẽo, đầy bất trắc rình rập, họ vững tin đứng cạnh nhau, khoát súng trên vai, đầu súng hướng lên trời, tư thế hiên ngang “chờ giặc tới”.Aùnh trăng đêm, có lẽ là trăng cuối tháng, cứ chếch dần, chếch dần, cho tới khi chạm tới đầu mũi súng, đầu súng như vươn tận lên trời cao.
Bước vào cuộc chiến tranh, những người lính phải trải qua bao khó khăn, gian khổ với thực tại khốc liệt nghiệt ngã. Những người lính quên sao được những đêm đông giá rét phải đối mặt với sự giá lạnh đến tê người của “rừng hoang sương muối” nhưng chính ở cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ còn là gang tấc, họ vẫn: “Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới“, họ vẫn luôn kề vai sát cánh bên nhau, vẫn chủ động đón nhận thử thách, thậm chí cả sự hi sinh. Trong cái lạnh của rừng đêm còn có cái ấm áp, nồng hậu của tình đồng c hí, cái trong trẻo của lí tưởng cách mạng. Tác giả Chính Hữu bất ngờ khép lại bài thơ của mình bằng hình ảnh: “Đầu súng trăng treo“. Hai hình ảnh tưởng chừng như trái ngược nhau nhưng không, đó là sự kết hợp hài hòa giữa cảm hứng hiện thực và lãng mạn thể hiện cái tài của nhà thơ. Đọc câu thơ, ta như cảm nhận được sự đối lập giữa “súng” “trăng“. Đằng sau khẩu súng trường ấy người ta thấy được cái khốc liệt nghiệt ngã của chiến tranh, vẫn câu thơ ấy ta cũng đồng thời thấy được cái vẻ đẹp êm ái, dịu hiền của “trăng” hòa bình. “Súng” và “trăng” đi liền kề với nhau trong câu thơi gợi lên trong lòng người đọc biết bao liên tưởng thú vị về sự hòa quyện giữa cứng rắn và dịu hiền, giữa chiến sĩ và thi sĩ. Đó như một biểu tượng đẹp đẽ trong tâm hồn của con người Việt Nam, vừa can trường, quả cảm, rắn rỏi nhưng cũng rất đỗi hào hoa, lãng mạn và đầy thơ mộng, mộng mơ. Những người lính cầm súng chiến đấu cho vầng trăng hòa bình, hơn ai hết họ hiểu rằng bảo vệ quê hương đất nước cũng chính là bảo vệ gia đình, người thân yêu. Phải chăng vì thế mà người lính sẵn sàng chấp nhận, đối mặt với khó khăn thử thách để giành lại cuộc sống ấm no hạnh phúc?
-3 câu thơ cuối tạo nên 1 bức tranh đẹp về hình ảnh của người lính cách mạng có sự gắn kết hình ảnh :người lính, khẩu súng và vầng trăng
-Hình ảnh trăng treo, ánh trăng trở thành bạn chiến đấu của người chiến sĩ, để cổ vũ sức mạnh chiến đấu của người lính
→Biểu tượng đẹp của người chiến sĩ cách mạng lúc bấy giờ
-Hình ảnh” Đầu súng trăng treo”, là hình ảnh đẹp nhất, nên thơ và lãng mạn nhất trong bài thơ. Bởi có sự kết hợp của nhiều yếu tố:
+Gần và xa: Trong thực tế khẩu súng và trăng rất xa, còn hình ảnh trong bài thơ trở nên rất gần, trăng như treo trên đầu súng
+Thực tại và mơ mộng: Hoàn cảnh chiến đấu hết sức khắc nghiệt, trong bài thơ thì lại mơ mộng và rất đẹp
+Chiến đấu và trữ tình: Cùng chiến đấu vì một mục đích bảo vệ quê hương đất nước, niềm khát khao của người chiến sĩ
+Chiến sĩ và thi sĩ: Người chiến sĩ→thi sĩ với hình ảnh đầu súng trăng treo
+Chiến tranh và hòa bình: Sự đối lập về hoàn cảnh giữ sự khắc nghiệt và sự yên bình trong rừng
→Nhờ hình ảnh trăng treo, làm cho hình ảnh người chiến sĩ trở nên đẹp đẽ hơn (bộc lộ sức mạnh, ý chí chiến đấu). Bởi có sự kết hợp giữ các yêu tố khác nhau
KẾT: Với bút phác hiện thực kết hợp với lãng mạn khai thác hiện thực trong chiến tranh. Bài thơ đã trở thành 1 tác phẩm tiêu biểu của thơ ca thời chống Pháp khi xây dựng thành công hình ảnh người lính cách mạng với vẻ đẹp bình dị và cao cả. Bình dị ở chỗ: Họ là người lính nông dân thật thà, chất phác, cách biểu hiện của họ cũng bình dị và đơn sơ. Cao cả ở chỗ: Họ sẵn sàng dứt áo ra đi để lại đằng sau tất cả những gì quý giá, thân thuộc nhất. Để chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc. Với giọng thơ nhẹ nhàng, trầm lắng, hình ảnh thơ mộc mạc, chân thật
ình đồng chí, đồng đội là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong mạch cảm xúc của bài thơ Đồng chí và tạo nên những nốt ngân tuyệt vời ở ba câu thơ cuối:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.”
Giữa rừng đêm hoang vu, lạnh lẽo, đầy bất trắc rình rập, họ vững tin đứng cạnh nhau, khoát súng trên vai, đầu súng hướng lên trời, tư thế hiên ngang “chờ giặc tới”.Aùnh trăng đêm, có lẽ là trăng cuối tháng, cứ chếch dần, chếch dần, cho tới khi chạm tới đầu mũi súng, đầu súng như vươn tận lên trời cao.
Bước vào cuộc chiến tranh, những người lính phải trải qua bao khó khăn, gian khổ với thực tại khốc liệt nghiệt ngã. Những người lính quên sao được những đêm đông giá rét phải đối mặt với sự giá lạnh đến tê người của “rừng hoang sương muối” nhưng chính ở cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ còn là gang tấc, họ vẫn: “Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới“, họ vẫn luôn kề vai sát cánh bên nhau, vẫn chủ động đón nhận thử thách, thậm chí cả sự hi sinh. Trong cái lạnh của rừng đêm còn có cái ấm áp, nồng hậu của tình đồng c hí, cái trong trẻo của lí tưởng cách mạng. Tác giả Chính Hữu bất ngờ khép lại bài thơ của mình bằng hình ảnh: “Đầu súng trăng treo“. Hai hình ảnh tưởng chừng như trái ngược nhau nhưng không, đó là sự kết hợp hài hòa giữa cảm hứng hiện thực và lãng mạn thể hiện cái tài của nhà thơ. Đọc câu thơ, ta như cảm nhận được sự đối lập giữa “súng” “trăng“. Đằng sau khẩu súng trường ấy người ta thấy được cái khốc liệt nghiệt ngã của chiến tranh, vẫn câu thơ ấy ta cũng đồng thời thấy được cái vẻ đẹp êm ái, dịu hiền của “trăng” hòa bình. “Súng” và “trăng” đi liền kề với nhau trong câu thơi gợi lên trong lòng người đọc biết bao liên tưởng thú vị về sự hòa quyện giữa cứng rắn và dịu hiền, giữa chiến sĩ và thi sĩ. Đó như một biểu tượng đẹp đẽ trong tâm hồn của con người Việt Nam, vừa can trường, quả cảm, rắn rỏi nhưng cũng rất đỗi hào hoa, lãng mạn và đầy thơ mộng, mộng mơ. Những người lính cầm súng chiến đấu cho vầng trăng hòa bình, hơn ai hết họ hiểu rằng bảo vệ quê hương đất nước cũng chính là bảo vệ gia đình, người thân yêu. Phải chăng vì thế mà người lính sẵn sàng chấp nhận, đối mặt với khó khăn thử thách để giành lại cuộc sống ấm no hạnh phúc?
chúc bạn học tốt