Viết đoạn văn ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn
0 bình luận về “Viết đoạn văn ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn”
Nhớ có hồi tôi vô ý đọc trộm facebook của con bạn thân. Thử nghĩ xem chỗ riêng tư như thế mà tôi lại xâm phạm vào, đáng trách thật. Lướt face, nhắn tin tại face của nó, lúc ấy vui lắm, nghĩ rằng sẽ được trêu nó một phen ra trò. Ấy thế nhưng đang hứng như vậy, nó vào phòng thấy tôi cầm máy của nó, nó lao như bay xông đến giằng lấy điện thoại từ tay tôi và hét :
– Mày không phải bạn tao !!!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận tới vậy. Nó khóc, tôi bàng hoàng trơ trơ mắt nhìn nó rơi hàng lệ mà cảm thấy muốn tát cho mình một phát. Sợ quá, tôi định lại gần vỗ vai nó rồi nói :Xin lỗi ! Nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì nó đã đuổi tôi ra ngoài, tôi cảm giác mình không còn là mình nữa. Tôi chạy thục mạng về nhà để tránh ánh mắt giận dữ, căm hờn của đứa bạn thân nhất của tôi lúc đó. Ngồi trên chiếc giường, nước mắt đầm đìa tôi tự trách :” Tại sao mình lại làm như thế ?” ,”Quá trớn rồi, chắc chắn nó sẽ không bao giờ tha thứ cho mình… “;” Cũng đáng thôi, vì với một kẻ không biết suy nghĩ như mình thì cũng phải trả giá.”; ” X- xin lỗi cậu….” Nếu có cơ hội làm lại tớ sẽ không bao giờ làm như thế. Nếu có cỗ máy thời gian của đô – rê – mon tớ sẽ không lấy điện thoại của cậu. Nếu…, chắc chỉ là nếu thôi. Không có thuốc chữa hối hận, chỉ biết đứng nhìn tương lai, mãi mãi và vĩnh viễn là bài học sâu sắc, không bao giờ quên trong đời tôi.
Nhớ có hồi tôi vô ý đọc trộm facebook của con bạn thân. Thử nghĩ xem chỗ riêng tư như thế mà tôi lại xâm phạm vào, đáng trách thật. Lướt face, nhắn tin tại face của nó, lúc ấy vui lắm, nghĩ rằng sẽ được trêu nó một phen ra trò. Ấy thế nhưng đang hứng như vậy, nó vào phòng thấy tôi cầm máy của nó, nó lao như bay xông đến giằng lấy điện thoại từ tay tôi và hét :
– Mày không phải bạn tao !!!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận tới vậy. Nó khóc, tôi bàng hoàng trơ trơ mắt nhìn nó rơi hàng lệ mà cảm thấy muốn tát cho mình một phát. Sợ quá, tôi định lại gần vỗ vai nó rồi nói :Xin lỗi ! Nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì nó đã đuổi tôi ra ngoài, tôi cảm giác mình không còn là mình nữa. Tôi chạy thục mạng về nhà để tránh ánh mắt giận dữ, căm hờn của đứa bạn thân nhất của tôi lúc đó. Ngồi trên chiếc giường, nước mắt đầm đìa tôi tự trách :” Tại sao mình lại làm như thế ?” ,”Quá trớn rồi, chắc chắn nó sẽ không bao giờ tha thứ cho mình… “;” Cũng đáng thôi, vì với một kẻ không biết suy nghĩ như mình thì cũng phải trả giá.”; ” X- xin lỗi cậu….” Nếu có cơ hội làm lại tớ sẽ không bao giờ làm như thế. Nếu có cỗ máy thời gian của đô – rê – mon tớ sẽ không lấy điện thoại của cậu. Nếu…, chắc chỉ là nếu thôi. Không có thuốc chữa hối hận, chỉ biết đứng nhìn tương lai, mãi mãi và vĩnh viễn là bài học sâu sắc, không bao giờ quên trong đời tôi.