0 bình luận về “viết đoạn văn kể về kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ”
Trong đời mỗi người ai ko có một tuổi thơ dữ dội nhưng đầy tiếng cười hòa lẫn nước mắt . Tôi cũng vậy , lúc nhỏ tôi chẳng phải một đứa con gái mặt váy lúc nào cũng hở cái là khóc như mưa mà tôi chẳng khác một thằng con trai thật sự . Xuất ngày tôi cứ la ca rồi đánh lộn , ko biết bao nhiều lần bị đánh đến hoa cả mắt mà vẫn ko chừa .Lúc đó tôi thấy ghét cực kì những đứa con trai mà ẻo lả như con gái , hở ra là méch lẻo .Vậy mà trời sui đất khiến làm sao mà tôi lại có thằng bạn thân như vậy. Mỗi lần tôi quậy phá là y rằng nghe một bài diễn văn dài của nó . Mỗi lần tôi bị điểm kém là nó bên tôi nguyên ngày để bài tôi học . Tôi cứ tưởng ko ai có thể rời 2 tụi tôi , nhưng tôi đã sai . Lên lớp 3 vì ba mẹ tôi chuyển nhà lên thành phố để làm ăn mà khiến cho đôi chim sáo chúng tôi phải xa nhau , Trước hôm đó , 2đứa khóc một trận ko hiểu sao tôi từng là một đứa ko cảm xúc nhưng bây giờ chỉ vì một việc đơn giản này mà khiến cho tôi phải rơi nước mắt , phải u sầu đến thế.Ngày tôi phải xa quê để đến chôn đô thành nhộn nhịp , tôi nắn ná một hồi để chờ cậu ấy tới nhưng ko cậu ko tới , tôi nghĩ chắc cậu ấy vui lắm khi ko còn phải một đứa như tôi . Lòng tôi nghĩ vậy mà nước mắt cứ rơi . Vài năm sau tôi về thăm quê , vừa tới nơi tôi lục đục đi tìm cậu ấy nhưng hay tin cậu ko còn ở đây nữa , ba mẹ cậu ấy ly dỵ nên cậu thôi mẹ chuyện đi nơi khác . Tôi thấy lòng mình chĩu lại , tình bạn của chúng tôi như vậy là chấm hết nhưng tôi vẫn thầm mong sau một ngày nào đó hai đứa lại gặp nhau và cùng chơi những trò chơi đó . Tôi ao ước sau được nghe cậu ấy la tôi như khi nhỏ. Ôi sao , giá như quay lại thì tốt biết mấy một tuổi thơ vui vẻ biết bao.
Hồi bé tôi là một thằng nhóc cô cùng nghịch ngợm,sau khi đi chơi về thì lúc nào trên người tôi cũng cso nào là bùn,cát,các thứ linnh tinh bám đầy trên người tôi.Dù bị la nhưng lức nào tôi cũng nghịch ngợm và không bỏ thói này được.Vào một buổi trưa hé,lúc đó ba mje tôi đã đi là ở ngoài xưởng ,tôi ở nhà một mik.Một lúc sau,tôi cảm thấy khó chịu ở trong người vì ko được hoạt động tay chân,thế là làm một phen liều đi chơi cùng với mấy anh lớn.Hôm đso vui thật,tôi cùng các ông anh đi chơi bắn bị ở giữa bãi cát trống.Tôi bắn ăn tận mười viên nhưng rồi cuối cùng cũng thua sạch,tiếp theo mấy ổng dẫn tui đi leo cây hái xoài,tui là thằng hứng.Lúc đó mặt rất háo hứng nhưng một điều không hay đã xảy ra,quả xoài rơi thẳng vào mặt tôi khiến tôi chảy máu mũi,bình thường thì tôi sẽ khóc ngay nhưng sao ở đây tôi ko khóc mà còn bật cười thật to,lũ bạn và các ông anh cũng cười theo rất vui.Cuối cùng tôi quyết định đi tắm sông với các ông anh,ở đso chúng tôi chơi các trờ choi như là nhảy từ trên cao xuống,trượt thác rất vui,…Nhưng khi về tới nhà thì bố mẹ tôi đang ở trong nhà và đợi tôi về.Lúc này,tôi vô cùng hoảng hốt,tôi cũng địch giấu nhưng bộ đồ trên người tôi đã ướt nhẹp nên giấu cũng không được và thế là ăn một trận đòn no nê của bố.Một kỉ niệm buồn mà có vui khiến tooi ko thể nào quên được
Trong đời mỗi người ai ko có một tuổi thơ dữ dội nhưng đầy tiếng cười hòa lẫn nước mắt . Tôi cũng vậy , lúc nhỏ tôi chẳng phải một đứa con gái mặt váy lúc nào cũng hở cái là khóc như mưa mà tôi chẳng khác một thằng con trai thật sự . Xuất ngày tôi cứ la ca rồi đánh lộn , ko biết bao nhiều lần bị đánh đến hoa cả mắt mà vẫn ko chừa .Lúc đó tôi thấy ghét cực kì những đứa con trai mà ẻo lả như con gái , hở ra là méch lẻo .Vậy mà trời sui đất khiến làm sao mà tôi lại có thằng bạn thân như vậy. Mỗi lần tôi quậy phá là y rằng nghe một bài diễn văn dài của nó . Mỗi lần tôi bị điểm kém là nó bên tôi nguyên ngày để bài tôi học . Tôi cứ tưởng ko ai có thể rời 2 tụi tôi , nhưng tôi đã sai . Lên lớp 3 vì ba mẹ tôi chuyển nhà lên thành phố để làm ăn mà khiến cho đôi chim sáo chúng tôi phải xa nhau , Trước hôm đó , 2đứa khóc một trận ko hiểu sao tôi từng là một đứa ko cảm xúc nhưng bây giờ chỉ vì một việc đơn giản này mà khiến cho tôi phải rơi nước mắt , phải u sầu đến thế.Ngày tôi phải xa quê để đến chôn đô thành nhộn nhịp , tôi nắn ná một hồi để chờ cậu ấy tới nhưng ko cậu ko tới , tôi nghĩ chắc cậu ấy vui lắm khi ko còn phải một đứa như tôi . Lòng tôi nghĩ vậy mà nước mắt cứ rơi . Vài năm sau tôi về thăm quê , vừa tới nơi tôi lục đục đi tìm cậu ấy nhưng hay tin cậu ko còn ở đây nữa , ba mẹ cậu ấy ly dỵ nên cậu thôi mẹ chuyện đi nơi khác . Tôi thấy lòng mình chĩu lại , tình bạn của chúng tôi như vậy là chấm hết nhưng tôi vẫn thầm mong sau một ngày nào đó hai đứa lại gặp nhau và cùng chơi những trò chơi đó . Tôi ao ước sau được nghe cậu ấy la tôi như khi nhỏ. Ôi sao , giá như quay lại thì tốt biết mấy một tuổi thơ vui vẻ biết bao.
Đây là đoạn văn của mik
Hồi bé tôi là một thằng nhóc cô cùng nghịch ngợm,sau khi đi chơi về thì lúc nào trên người tôi cũng cso nào là bùn,cát,các thứ linnh tinh bám đầy trên người tôi.Dù bị la nhưng lức nào tôi cũng nghịch ngợm và không bỏ thói này được.Vào một buổi trưa hé,lúc đó ba mje tôi đã đi là ở ngoài xưởng ,tôi ở nhà một mik.Một lúc sau,tôi cảm thấy khó chịu ở trong người vì ko được hoạt động tay chân,thế là làm một phen liều đi chơi cùng với mấy anh lớn.Hôm đso vui thật,tôi cùng các ông anh đi chơi bắn bị ở giữa bãi cát trống.Tôi bắn ăn tận mười viên nhưng rồi cuối cùng cũng thua sạch,tiếp theo mấy ổng dẫn tui đi leo cây hái xoài,tui là thằng hứng.Lúc đó mặt rất háo hứng nhưng một điều không hay đã xảy ra,quả xoài rơi thẳng vào mặt tôi khiến tôi chảy máu mũi,bình thường thì tôi sẽ khóc ngay nhưng sao ở đây tôi ko khóc mà còn bật cười thật to,lũ bạn và các ông anh cũng cười theo rất vui.Cuối cùng tôi quyết định đi tắm sông với các ông anh,ở đso chúng tôi chơi các trờ choi như là nhảy từ trên cao xuống,trượt thác rất vui,…Nhưng khi về tới nhà thì bố mẹ tôi đang ở trong nhà và đợi tôi về.Lúc này,tôi vô cùng hoảng hốt,tôi cũng địch giấu nhưng bộ đồ trên người tôi đã ướt nhẹp nên giấu cũng không được và thế là ăn một trận đòn no nê của bố.Một kỉ niệm buồn mà có vui khiến tooi ko thể nào quên được
Hay nhất
Học tốt nha