Viết đoạn văn khoảng 20 dòng phân tích phẩm chất nhân hậu của lão Hạc
0 bình luận về “Viết đoạn văn khoảng 20 dòng phân tích phẩm chất nhân hậu của lão Hạc”
Đọc đoạn trích “Lão Hạc ” trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao. ta thấy được Lão Hạc là một người nông dân có biết bao phẩm chất tốt đẹp: hiền lành, chất phác, trung thực, giàu lòng tự trọng và hơn cả là phẩm chất nhân hậu của lão. Thật vậy, đầu tiên phải nói đến là tấm lòng nhân hậu, hết mực yêu thương con của lão, … Vợ Lão Hạc mất sớm, một mình lão gà trống nuôi con nên lão ta rất mực yêu thương con. Khi con lão biết yêu, vì không đủ tiền hỏi cưới cho con con lão phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su để lão ở một mình cô đơn với tuổi già. Vì chuyện của con mà thôi thúc dày vò lão nên lõa quyết định dành dụm tiền để con lão mà có về thì còn có vốn mà cưới vợ, làm ăn, … Tình yêu của lão dành cho con được biểu hiện không chỉ trực tiếp mà còn gián tiếp. Trực tiếp qua tình cảm của lão đối với anh con trai và gián tiếp qua tình cảm của lão đối với con Vàng- kỉ vật duy nhất mà con lão để lại. Lão gọi con chó là “cậu” coi nó như đứa con cầu tự, cho nó ăn như nhà giàu tắm cho nó, nó còn là một điểm tựa trong tuổi già cô đơn của lão. Bao nhiêu tình cảm nhớ thương lão đều dành cho nó. Không phải bất cứ người nào cũng có thể làm được như lão. Vậy lão không nhân hậu, yêu con đó sao? Nhưng mưa bão liên miên, hoa màu đều bị phá sạch, nếu cứ như vậy lão sẽ ăn vào số tiền lão dành dụm cho con mất phải làm sao đây? Cuối cùng lão đi đến một quyết định mà chính lão cũng không muốn đó là bán con Vàng. Sự lựa chọn tàn khốc diễn ra trong nước mắt. Nhưng nếu không bán nó thì lão sẽ chết và số tiền dành dụm cho con cũng chẳng còn. Lão bán chó đâu phải để ăn mà để lo tương lai cho cho đứa con. Nét cao đẹp của lão Hạc chính là ở chỗ đó. Sau khi bán chó, lão cảm thấy hụt hẫng, thiếu vắng. Lão lại tự dằn vặt lương tâm mình, tự oán trách mình vì đã trót lừa một hu hu, miệng lão mếu như con nít. Vậy là, trong cuộc đổi chác này, cái được chẳng là bao mà cái mất thật là to lớn. Lão Hạc được vài đồng để sống qua ngày nhưng lại mất đi một người bạn, mất đi mối dây liên kết giữa lão và đứa con. Đau đớn thay cho một số phận con người nhân hậu,hiền lành này. Lão lương thiện đến mức chỉ vì bán con chó mà tự cán trách mình đau khổ đến thế. Liệu có ai hiểu được sự đắng cay, đau đớn này của lão mà xót thương cho lão hay chỉ thấy lão gàn dỡ và ngốc nghếch. Ta cảm thương cho số phận lão, ta cảm phục trước đức hi sinh và lòng nhân hậu của lão, một con người cao đẹp.
Đọc đoạn trích “Lão Hạc ” trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao. ta thấy được Lão Hạc là một người nông dân có biết bao phẩm chất tốt đẹp: hiền lành, chất phác, trung thực, giàu lòng tự trọng và hơn cả là phẩm chất nhân hậu của lão. Thật vậy, đầu tiên phải nói đến là tấm lòng nhân hậu, hết mực yêu thương con của lão, … Vợ Lão Hạc mất sớm, một mình lão gà trống nuôi con nên lão ta rất mực yêu thương con. Khi con lão biết yêu, vì không đủ tiền hỏi cưới cho con con lão phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su để lão ở một mình cô đơn với tuổi già. Vì chuyện của con mà thôi thúc dày vò lão nên lõa quyết định dành dụm tiền để con lão mà có về thì còn có vốn mà cưới vợ, làm ăn, … Tình yêu của lão dành cho con được biểu hiện không chỉ trực tiếp mà còn gián tiếp. Trực tiếp qua tình cảm của lão đối với anh con trai và gián tiếp qua tình cảm của lão đối với con Vàng- kỉ vật duy nhất mà con lão để lại. Lão gọi con chó là “cậu” coi nó như đứa con cầu tự, cho nó ăn như nhà giàu tắm cho nó, nó còn là một điểm tựa trong tuổi già cô đơn của lão. Bao nhiêu tình cảm nhớ thương lão đều dành cho nó. Không phải bất cứ người nào cũng có thể làm được như lão. Vậy lão không nhân hậu, yêu con đó sao? Nhưng mưa bão liên miên, hoa màu đều bị phá sạch, nếu cứ như vậy lão sẽ ăn vào số tiền lão dành dụm cho con mất phải làm sao đây? Cuối cùng lão đi đến một quyết định mà chính lão cũng không muốn đó là bán con Vàng. Sự lựa chọn tàn khốc diễn ra trong nước mắt. Nhưng nếu không bán nó thì lão sẽ chết và số tiền dành dụm cho con cũng chẳng còn. Lão bán chó đâu phải để ăn mà để lo tương lai cho cho đứa con. Nét cao đẹp của lão Hạc chính là ở chỗ đó. Sau khi bán chó, lão cảm thấy hụt hẫng, thiếu vắng. Lão lại tự dằn vặt lương tâm mình, tự oán trách mình vì đã trót lừa một hu hu, miệng lão mếu như con nít. Vậy là, trong cuộc đổi chác này, cái được chẳng là bao mà cái mất thật là to lớn. Lão Hạc được vài đồng để sống qua ngày nhưng lại mất đi một người bạn, mất đi mối dây liên kết giữa lão và đứa con. Đau đớn thay cho một số phận con người nhân hậu,hiền lành này. Lão lương thiện đến mức chỉ vì bán con chó mà tự cán trách mình đau khổ đến thế. Liệu có ai hiểu được sự đắng cay, đau đớn này của lão mà xót thương cho lão hay chỉ thấy lão gàn dỡ và ngốc nghếch. Ta cảm thương cho số phận lão, ta cảm phục trước đức hi sinh và lòng nhân hậu của lão, một con người cao đẹp.
HokTot!!
#nocopy#
@latte