Viết đoạn văn nêu cảm nhận của sau khi học xong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O. Hen – ri : cần gấp mong mn giúp

Viết đoạn văn nêu cảm nhận của sau khi học xong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O. Hen – ri :
cần gấp mong mn giúp

0 bình luận về “Viết đoạn văn nêu cảm nhận của sau khi học xong truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” của O. Hen – ri : cần gấp mong mn giúp”

  1. Xiu và Gioong xi là hai họa sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ cụ Bơ men là một họa sĩ già cũng sống ở đó cả đời cũng khao khát để một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được chẳng may Mùa Đông Năm Ấy Gioong xi bị bệnh sưng phổirất nặng Thật khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống sẽ là lúc mình lìa đời Xiu vô cùng lo lắng và hết lòng chạy chữa cho bạn nhưng vô ích vẫn đi qua như vậy cô gái tự Nguyệt âm thầm đến từng chiếc lá biết được ý nghĩa đó cụ bơ-men lại âm thầm suốt những đêm mưa gió bão bùng để vẽ chiếc lá thường xuân giống như thật nó không đụng khiến giôn-xi suy nghĩ lệch lạc hi vọng và muốn được sống được sáng tạo ra Giooong xi từ cõi chết trở về Nhưng Cụ bơ-men lại chết vì bệnh sưng phổi sau đêm Sáng Tạo Việt tác đó chiếc lá cuối cùng để kiểu gen xe siêu lặng lẽ đến bên Rossi bảo cho bạn về cái chết của cụ bơ-men và bí mật của Chiếc Lá Cuối Cùng  là một kiệt tác nó giống như thật khiến cho họ sự tin tưởng cũng chuyên nghiệp cũng không nhận ra chiếc lá giả vì nó cứu sống giôn-xiTấm lòng hi sinh cao cả của cụ bơ-men vì nó được phải trong thời tiết khắc nghiệt nghị lực phi thường

    Bình luận
  2. bài làm

    Câu chuyện kể về cuộc sống nghèo của ba người hoạ sĩ nghèo: Xiu, Giôn-xi, Bơ-men. Cụ Bơ-men suốt bốn chục năm mơ ước vẽ một bức kiệt tác mà không thực hiện được, đành phải ngồi làm mẫu cho các họa sĩ trẻ để kiếm chút tiền còm nuôi thân. Xiu vẫn mòn mỏi với những bức vẽ. Giôn-xi bị sưng phổi, dần mất niềm tin vào cuộc sống: cô đếm từng chiếc lá rơi, với niềm tin khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ ra đi…

    Mỗi ngày trôi đi với mưa gió lạnh lẽo và khắc nghiệt, cây thường xuân cứ thế trút dần những chiếc lá trên cành để rồi còn một chếc duy nhất. Giôn-xi như nhìn thấy cái chết của mình đang đến gần. Sự sống của cỗ bỗng trỏe nên mong manh hơn bao giờ hết. Cô bất lực và buông xuôi, càng khiến cho cụ Bơ-men và Xiu lo lắng: “Họ sợ sệt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau một lát, chẳng nói năng gì”. Đặc biệt là Xiu. Cô âu lo thổn thức, bồn chồn “tỉnh dậy sau khi chợp mắt được một tiếng đồng hồ”.

    Đêm mưa gió dữ dội, chiếc lá kia chắc cũng đã bị vùi dập. Cái khoảnh khắc Giôn-xi nhìn tấm mành kéo xuống thật đáng sợ. Không một ai có thể khiến cho cô từ bỏ suy nghĩ sẽ lấy số lá còn sót lại trên cành thường xuân làm thước đo mạng sống của mình. Bản thân Xiu có lẽ cũng không thể chịu nổi cái ý nghĩ rằng đã đến lúc phải chia tay người bạn đồng nghiệp của mình trong mãi mãi. Nhưng điều kì diệu đã xảy ra: vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch. Niềm vui trong Xiu như vỡ òa. Còn đối với Giôn-xi, cô cũng có chút ngạc nhiên, miễn cưỡng chấp nhận sự thật để rồi lại chìm đắm trong suy nghĩ từ bỏ cuộc đời: “Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì em sẽ chết”. Ta thấy Giôn-xi vừa đáng trách mà lại đáng thương.

    Mùa đông khắc nghiệt vẫn kéo dài. Thế nhưng chiếc lá thường xuân vẫn còn đó. Rồi một ngày kia, mưa gió tràn về trong đêm. Vậy mà “chiếc lá thường xuân vẫn còn đó”. Chống chọi với thiên nhiên khắc nhiệt, chiếc lá vượt qua mọi khó khăn, bám vững trên cành cây khẳng khiu. Giôn-xi cảm thấy khó hiểu, và cũng như bừng tỉnh. Cô mơ ước: “một ngày nào đó em sẽ vẽ được vịnh Na- plơ”. Điều đó chứng tỏ cô đã có niềm tin vào cuộc sống. Chiếc lá thường xuân kia đã tiếp thêm cho cô sức mạnh vô hình để chống chọi bệnh tật.

    Kết thúc câu chuyện đã khiến cho cả người trong cuộc lẫn độc giả phải bất ngờ. Chiếc lá cuối cùng còn sót lại tren cây thường xuân kia, hóa ra là một tác phẩm tài hoa của một người nghệ sĩ lão làng. Đó chính là cụ Bơ-men. Vì sự sống của một cô gái, cụ đã vượt qua sự khắc nghiệt của thời tiết, để mang lại cho cô chút niềm tin vào cuộc sống. Người họa sĩ già với mong ước cả một đời được vẽ nên một kiệt tác, và cuối cùng điều đó cũng trở thành hiện thực. Tác phẩm của ông chân thật và sống động đến không ngờ. Không chỉ vậy, nó đã cứu rỗi tâm hồn của một cô gái trẻ đang đưa tay về Thần Chết. Không một ai biết được sự thật này cho đến khi ra đi. Cụ Bơ-men quả thật không chỉ là một người họa sĩ tài năng, mà còn là một người nghệ sĩ chân chính với tâm hồn cao cả.

    “Chiếc lá cuối cùng” mang đậm tình cảm giữa con người với con người trong tình cảnh nghèo khó. Đồng thời, tác phẩm còn mang đến một thông điệp: Nghệ thuật vị nhân sinh.

    Bình luận

Viết một bình luận