Viết đoạn văn nêu suy nghĩ của em về hình ảnh con hổ ở khổ 1 và 4 (cảnh con Hổ ở vườn bách thú)
0 bình luận về “Viết đoạn văn nêu suy nghĩ của em về hình ảnh con hổ ở khổ 1 và 4 (cảnh con Hổ ở vườn bách thú)”
Thế Lữ, nhà thơ thuộc lớp đầu đàn của các nhà “Thơ mới” đã thể hiện rất thành công tâm trạng đó bằng tiếng nói ẩn dụ sâu xa qua hình tượng con hổ bị giam trong cũi sắt ở vườn bách thú: Nhớ rừng. Bài thơ được mở đầu với đoạn: Gậm một khối căm hờn trong củi sắt Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm Nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi Với cặp báo chuồng bên vô tư lự, Tôi sẽ lầm tưởng rằng chúa sơn lâm đã bị khuất phục, đã trở nên hiền lành, không còn lồng lộn dữ tợn nữa, nếu chỉ thoáng qua bề ngoài của con hổ. Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua Nào ai biết nó đang gậm một khối căm hờn trong cũi sắt “gậm” không phải là nhai ngấu nghiến mà là nghiến từ từ cho đến lúc nát ra. Bằng cách đó con hổ muốn phá tan tất cả mọi thứ vì nỗi căm tức trong nó đang đến cao độ. Nó căm tức vì bị giam cầm thì ít mà bị xếp ngang hàng với “bọn gấu dở hơi”, “cặp báo vô tư lự” thì nhiều. Tâm trạng nó lúc này còn là cảm thấy vô cùng nhục nhã với hoàn cảnh nó đang phải chịu đựng. Nhục nhã vì nó đường hoàng là một chúa sơn lâm vậy mà lại bị lũ hãm để “làm trò lạ mắt thứ đồ chơi ” cho “lũ người ngạo mạn, ngẩn ngơ” mà nó hết sức khinh ghét. Với biện pháp nhân hoá, Thế Lữ đã làm rõ tâm trạng của con hổ khi ở trong tù, nổi bật là sự hờn căm uất hận và nỗi nhục nhã mà nó đang phải chịu đựng. Từ ngục tù cũi sắt, con hổ đang thả hồn theo nỗi nhớ quê hương, nhớ núi rừng xa vời vợi
Hình ảnh con hổ ở vườn bách thú lại hiện lên ở khổ 4
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu, Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng Len dưới nách những mô gò thấp kém; Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm, Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Với: “hoa chăm, có xén, lối phẳng, cây trồng” Tất cả mọi thứ đều do bàn tay con người. Đó là sự giả tạo, bắt chước vẻ đẹp của tự nhiên một cách vụng về. Đó không phải là cảnh rừng chân thật, tự nhiên và cao cả. Qua đó ta hiểu được tâm trạng của con hổ lúc này là khao khát một cái gì đó chân thật, tự nhiên, cao cả. Khinh bạc, căm tức với hiện tại, nó lại khao khát trở về với “núi non hùng vĩ “nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa” trở về với cuộc sống tự do. Nhưng sự thật nó đang bị giam cầm trong cũi sắt, chúa sơn lâm đang thả hồn mình theo giấc mộng ngàn” để được sống lại những giờ phút huy hoàng thuở xưa, cố xua đi những ngày ảm đạm “ngao ngán” của mình. Con hổ nhớ rừng, nhớ một thời oanh liệt đã qua chính vì nó đang chán ngán trước cuộc sống tù hãm mất tự do. Tâm trạng con hổ, vì khát vọng tự do, cũng chính là của nhà thơ, của cả một xã hội, một thời đại bay giờ, đang bực tức, đang chán ngán cuộc sống thực tại mất tự do. Đó chính là điều làm nên sức sống mãnh liệt của hình tượng con hổ, của bài thơ.
Thế Lữ là nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới với 1 hồn thơ dồi dào và đầy lãng mạn. Ông là người đã góp phần quan trọng vào việc đổi mới thơ ca và đem lại chiến thắng cho thơ mới. Nhớ Rừng là 1 trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Thế Lữ và là tác phẩm góp phần mở đường cho sự thắng lợi của thơ mới. Đoạn 1 và 4 của bài thơ cho thấy cảnh con hổ bị nhốt trong vườn bách thú. Con hổ từng là chúa tể của cả muôn loài nay sa cơ bị giam trong cũi sắt để làm trò lạ mắt cho con người, chịu ngang bầy với những con tầm thường như gấu, báo. Con hổ vô cùng căm tức, buồn chán nhưng đành buông xuôi, bất lực ” nằm dài trong ngày tháng dần qua “. Cảnh vườn bách thú hiện ra dưới cái nhìn của con hổ thật đáng khinh, đáng ghét, đáng chán. Cảnh ở đây do bàn tay con người tạo ra nên rất tầm thường, giả dối, đơn điệu, không như thế giới tự nhiên nơi con hổ ngự trị trước đây: ” Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng, nước giả suối..”. Qua trên ta thấy được cảnh con hổ khi bị giam cầm, muốn thoát ra khỏi sự tù túng ngoài ra nó còn thể hiện cảnh vườn bách thú dưới cái nhìn của con hổ chính là thực tại xã hội được cảm nhận bởi tâm hồn lãng mạn của Thế Lữ. **** Tui làm giống trên trường nên có gì sai thông cảm ^^****
Thế Lữ, nhà thơ thuộc lớp đầu đàn của các nhà “Thơ mới” đã thể hiện rất thành công tâm trạng đó bằng tiếng nói ẩn dụ sâu xa qua hình tượng con hổ bị giam trong cũi sắt ở vườn bách thú: Nhớ rừng. Bài thơ được mở đầu với đoạn: Gậm một khối căm hờn trong củi sắt Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm Nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi Với cặp báo chuồng bên vô tư lự, Tôi sẽ lầm tưởng rằng chúa sơn lâm đã bị khuất phục, đã trở nên hiền lành, không còn lồng lộn dữ tợn nữa, nếu chỉ thoáng qua bề ngoài của con hổ. Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua Nào ai biết nó đang gậm một khối căm hờn trong cũi sắt “gậm” không phải là nhai ngấu nghiến mà là nghiến từ từ cho đến lúc nát ra. Bằng cách đó con hổ muốn phá tan tất cả mọi thứ vì nỗi căm tức trong nó đang đến cao độ. Nó căm tức vì bị giam cầm thì ít mà bị xếp ngang hàng với “bọn gấu dở hơi”, “cặp báo vô tư lự” thì nhiều. Tâm trạng nó lúc này còn là cảm thấy vô cùng nhục nhã với hoàn cảnh nó đang phải chịu đựng. Nhục nhã vì nó đường hoàng là một chúa sơn lâm vậy mà lại bị lũ hãm để “làm trò lạ mắt thứ đồ chơi ” cho “lũ người ngạo mạn, ngẩn ngơ” mà nó hết sức khinh ghét. Với biện pháp nhân hoá, Thế Lữ đã làm rõ tâm trạng của con hổ khi ở trong tù, nổi bật là sự hờn căm uất hận và nỗi nhục nhã mà nó đang phải chịu đựng. Từ ngục tù cũi sắt, con hổ đang thả hồn theo nỗi nhớ quê hương, nhớ núi rừng xa vời vợi
Hình ảnh con hổ ở vườn bách thú lại hiện lên ở khổ 4
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu, Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng Len dưới nách những mô gò thấp kém; Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm, Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Với: “hoa chăm, có xén, lối phẳng, cây trồng” Tất cả mọi thứ đều do bàn tay con người. Đó là sự giả tạo, bắt chước vẻ đẹp của tự nhiên một cách vụng về. Đó không phải là cảnh rừng chân thật, tự nhiên và cao cả. Qua đó ta hiểu được tâm trạng của con hổ lúc này là khao khát một cái gì đó chân thật, tự nhiên, cao cả. Khinh bạc, căm tức với hiện tại, nó lại khao khát trở về với “núi non hùng vĩ “nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa” trở về với cuộc sống tự do. Nhưng sự thật nó đang bị giam cầm trong cũi sắt, chúa sơn lâm đang thả hồn mình theo giấc mộng ngàn” để được sống lại những giờ phút huy hoàng thuở xưa, cố xua đi những ngày ảm đạm “ngao ngán” của mình. Con hổ nhớ rừng, nhớ một thời oanh liệt đã qua chính vì nó đang chán ngán trước cuộc sống tù hãm mất tự do. Tâm trạng con hổ, vì khát vọng tự do, cũng chính là của nhà thơ, của cả một xã hội, một thời đại bay giờ, đang bực tức, đang chán ngán cuộc sống thực tại mất tự do. Đó chính là điều làm nên sức sống mãnh liệt của hình tượng con hổ, của bài thơ.
Cảnh con hổ trong vườn bách thú:
Bài làm:
Thế Lữ là nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới với 1 hồn thơ dồi dào và đầy lãng mạn. Ông là người đã góp phần quan trọng vào việc đổi mới thơ ca và đem lại chiến thắng cho thơ mới. Nhớ Rừng là 1 trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Thế Lữ và là tác phẩm góp phần mở đường cho sự thắng lợi của thơ mới. Đoạn 1 và 4 của bài thơ cho thấy cảnh con hổ bị nhốt trong vườn bách thú. Con hổ từng là chúa tể của cả muôn loài nay sa cơ bị giam trong cũi sắt để làm trò lạ mắt cho con người, chịu ngang bầy với những con tầm thường như gấu, báo. Con hổ vô cùng căm tức, buồn chán nhưng đành buông xuôi, bất lực ” nằm dài trong ngày tháng dần qua “. Cảnh vườn bách thú hiện ra dưới cái nhìn của con hổ thật đáng khinh, đáng ghét, đáng chán. Cảnh ở đây do bàn tay con người tạo ra nên rất tầm thường, giả dối, đơn điệu, không như thế giới tự nhiên nơi con hổ ngự trị trước đây: ” Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng, nước giả suối..”. Qua trên ta thấy được cảnh con hổ khi bị giam cầm, muốn thoát ra khỏi sự tù túng ngoài ra nó còn thể hiện cảnh vườn bách thú dưới cái nhìn của con hổ chính là thực tại xã hội được cảm nhận bởi tâm hồn lãng mạn của Thế Lữ.
**** Tui làm giống trên trường nên có gì sai thông cảm ^^****