Viết đoạn văn ngắn khoảng năm đến bẩy câu về người phụ nữ xưa

Viết đoạn văn ngắn khoảng năm đến bẩy câu về người phụ nữ xưa

0 bình luận về “Viết đoạn văn ngắn khoảng năm đến bẩy câu về người phụ nữ xưa”

  1. Người phụ nữ trong thời phong kiến xưa xuất hiện trong văn học thường là những người phụ nữ xinh đẹp. Từ vẻ đẹp ngoại hình cho đến tính cách. Đều là đẹp nhưng mỗi người lại mang một vẻ đẹp khác nhau, mỗi thân phận có một đặc điểm ngoại hình riêng biệt. Ở Vũ Nương, nàng “thùy mị, nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp”. Khi lấy Trương Sinh, biết chàng có tính hay ghen nên nàng “cũng giữ gìn khuôn phép, chưa từng lúc nào để vợ chồng xảy ra thất hòa”. Nàng luôn một lòng, một dạ quý chồng thương con nên khi chàng Trương đi lính, nàng “không mong được đeo ấn phong hầu, chỉ cần ngày về được mang theo hai chữ bình yên”. Có thể thấy, nàng là người con gái hiền lành, chất phác, cưới chàng Trương, nàng không hề mong danh lợi hay vinh hoa, phú quý mà chỉ vì một mong ước rất bình thường mà người phụ nữ nào cũng muốn “thú vui nghi gia, nghi thất”. Khi chàng Trương đi lính, Vũ Nương một mình nuôi con, hết lòng chăm lo cho mẹ chồng như mẹ đẻ của mình. Lúc mẹ chồng bị bệnh, nàng đã hết mực chăm sóc, rồi khi bà mất, nàng làm ma chay, tế lễ chu đáo, nuôi con khôn lớn chờ đợi ngày Trương Sinh trở về. Đó là những nét đẹp về ngoại hình và cả trong tâm hồn của người phụ nữ xưa. Và đặc biệt phải kể đến cả Thúy kiều, một người con gái tài sắc vẹn toàn. Khi cha bị nghi oan, không có tiền để cứu cha, nàng đã bán mình chuộc cha dù đã có lời thề non hẹn biển với Kim Trọng. Từ đó, nàng đã không biết bao nhiêu lần rơi vào tay của những tên bán người như Tú Bà, Sở Khanh, Mã Giám Sinh…lừa gạt. Ở nơi đất khách quê người, bị đẩy vào những chốn lầu xanh, nàng vẫn lo nghĩ cho Kim Trọng, cho cha mẹ mình hơn cả bản thân. Nàng nhớ đến Kim Trọng, nhớ đến những ngày thánh cùng chàng nguyện ước. Nàng lo không biết ai sẽ chăm lo cho cha mẹ, ai sẽ quạt cho cha mẹ mỗi khi hạ đến, ai sẽ ủ chăn cho cha mẹ mỗi khi sang thu. Một tâm hồn thủy chung và cao thượng. Họ, những người phụ nữ phong kiến đều là những con người đẹp người đẹp nết. Họ một lòng chung thủy, hiếu thảo với cha mẹ, luôn hết lòng chăm sóc gia đình thật tốt và chu đáo.

    Vote hộ 5 sao

    Bình luận
  2. Người phụ nữ xưa là những người phụ nữ có số phận bất hạnh nhưng luôn mang trong mình phẩm chất cao quý. Họ là những cô gái xinh đẹp, tài năng song sinh ra trong xã hội trọng nam khinh nữ nên cuộc đời luôn trôi nổi, bấp bênh. Người phụ nữ ấy chỉ được ví với những trái bầm, hạt mưa bé nhỏ… trôi dạt không biết đi đâu về đâu. Hạnh phúc của người phụ nữ mong manh vô cùng vì họ phải phụ thuộc vào sự sắp đặt, phụ thuộc vào người chồng và chẳng thể tìm đến hạnh phúc riêng. Nhưng chính trong bùn lầy tăm tối, ta vẫn thấy ngời sáng đức hi sinh cao cả, sự cần cù làm lụng và luôn thấu hiểu  cuộc đời của những người khổ đau ấy. Đắng cay, tủi nhục nhưng người phụ nữ vẫn có một sự ý thức về vẻ đẹp của mình và luôn son sắt, thủy chung hết mực. 

    Bình luận

Viết một bình luận