Viết đoạn văn ngắn phát biểu cảm nghỉ của em về những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống
0 bình luận về “Viết đoạn văn ngắn phát biểu cảm nghỉ của em về những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống”
Trong mỗi con người luôn có những chuyện ẩn nấp trong bản thân ta, mỗi con người luôn cần đến sự sẻ chia cùng người bạn tốt của mình để mình cảm thấy vui hơn trong cuộc sông. Nhưng cuộc đời không theo chiều hướng mình định mà còn ẩn nấp rất nhiều chuyện khác và ngay chính bản thân chúng ta. mỗi người khi sinh ra ai cũng có 2 mặt, 1 mặt trái và 1 mặt phải vì vậy cảm xúc con người cũng thế cos vui vẻ thân thiện thì cũng có có sự buồn rầu bất mản. Nhưng điều mà làm em nhớ sâu là kỉ niệm đáng buồn nhất ngày mình bị quay lưng và không ai muốn nhìn mình.
hôm đó trong 1 tiết kiểm tra tôi như một người điên rồ đã biết cách làm còn sử dụng tài liệu để xem phản ứng của mọi người thế nào và mình nghĩ chẳng ai quan tâm đâu thì bỗng dưng có tiếng nói của người bạn nói: “Thưa thầy có bạn sử dụng tài liệu” nhưng thầy không quan tâm một lúc sau thì lại còn bảo lại. Lúc đó mình sửng sốt khi thầy đã xuống phía bàn mình từ lúc nào khi mình bắt đầu làm thì nghe tiếng thầy nói:” anh không được thi hoặc là anh bị từ 5 ddiểm trong bài ” mình sững sờ với việc trước mắt ơ đây là gì vậy tại sao mình lại sử dụng tài liệu nhỉ. mình đã trãi qua những ngày buồn rầu chỉ muốn ở trong lớp không muốn đi đâu nhưng thời gian đi quá nhanh mới thấp thoáng đó mà đã cuối tuần mình cảm thấy ai cũng quay lưng với mình mình nghĩ thì ra bấy lâu mình tin tưởng họ là sai ư lại bị bạn thân đâm một nhát sau lưng cố ý làm thế để noi xấu mình. Khi xử xong tại lớp mình suy sụp hoàn toàn vì cảnh tượng về đến nhà lại bị mắng khi đó chỉ 1 câu giải thích cũng không có mình cảm thấy họ càng xa lánh mình nhiều và thế là mình đã rất ít tiếp xúc hơn 2 tuần mình như người bị trầm cảm. Các bạn nghỉ chỉ như thế thôi ư nghỉ tại sao mình lại thử như vậy à mình năm lớp 3 người bạn thân nhất của mình bị chết đuối trước mắt mình như người mất hồn vậy mình đã phải uống thuốc an thần 1 tháng nhưng hi về nhà thì không có 1 lời động viên nào ông bà còn chửi mắng mình nghĩ mình chỉ là 1 con thú cưng của họ. mãi cho đén hôm nay đã, 3 năm nay mình đang chờ đợi cơ hội và thử thì kết quả thật đáng buồn.
mình đã trãi qua cuộc sống bằng nụ cười và sự vui vẻ khi đến trường làm ai ai cũng vui và mình dần dần tập làm quen với môi trường mới. mình nghỉ kỉ niệm này không bao giơ mình có thể quên được
Trong mỗi con người luôn có những chuyện ẩn nấp trong bản thân ta, mỗi con người luôn cần đến sự sẻ chia cùng người bạn tốt của mình để mình cảm thấy vui hơn trong cuộc sông. Nhưng cuộc đời không theo chiều hướng mình định mà còn ẩn nấp rất nhiều chuyện khác và ngay chính bản thân chúng ta. mỗi người khi sinh ra ai cũng có 2 mặt, 1 mặt trái và 1 mặt phải vì vậy cảm xúc con người cũng thế cos vui vẻ thân thiện thì cũng có có sự buồn rầu bất mản. Nhưng điều mà làm em nhớ sâu là kỉ niệm đáng buồn nhất ngày mình bị quay lưng và không ai muốn nhìn mình.
hôm đó trong 1 tiết kiểm tra tôi như một người điên rồ đã biết cách làm còn sử dụng tài liệu để xem phản ứng của mọi người thế nào và mình nghĩ chẳng ai quan tâm đâu thì bỗng dưng có tiếng nói của người bạn nói: “Thưa thầy có bạn sử dụng tài liệu” nhưng thầy không quan tâm một lúc sau thì lại còn bảo lại. Lúc đó mình sửng sốt khi thầy đã xuống phía bàn mình từ lúc nào khi mình bắt đầu làm thì nghe tiếng thầy nói:” anh không được thi hoặc là anh bị từ 5 ddiểm trong bài ” mình sững sờ với việc trước mắt ơ đây là gì vậy tại sao mình lại sử dụng tài liệu nhỉ. mình đã trãi qua những ngày buồn rầu chỉ muốn ở trong lớp không muốn đi đâu nhưng thời gian đi quá nhanh mới thấp thoáng đó mà đã cuối tuần mình cảm thấy ai cũng quay lưng với mình mình nghĩ thì ra bấy lâu mình tin tưởng họ là sai ư lại bị bạn thân đâm một nhát sau lưng cố ý làm thế để noi xấu mình. Khi xử xong tại lớp mình suy sụp hoàn toàn vì cảnh tượng về đến nhà lại bị mắng khi đó chỉ 1 câu giải thích cũng không có mình cảm thấy họ càng xa lánh mình nhiều và thế là mình đã rất ít tiếp xúc hơn 2 tuần mình như người bị trầm cảm. Các bạn nghỉ chỉ như thế thôi ư nghỉ tại sao mình lại thử như vậy à mình năm lớp 3 người bạn thân nhất của mình bị chết đuối trước mắt mình như người mất hồn vậy mình đã phải uống thuốc an thần 1 tháng nhưng hi về nhà thì không có 1 lời động viên nào ông bà còn chửi mắng mình nghĩ mình chỉ là 1 con thú cưng của họ. mãi cho đén hôm nay đã, 3 năm nay mình đang chờ đợi cơ hội và thử thì kết quả thật đáng buồn.
mình đã trãi qua cuộc sống bằng nụ cười và sự vui vẻ khi đến trường làm ai ai cũng vui và mình dần dần tập làm quen với môi trường mới. mình nghỉ kỉ niệm này không bao giơ mình có thể quên được