Viết đoạn văn quy nạp trình bày sự lạc quan của người lính lái xe(1 câu ghép)

Viết đoạn văn quy nạp trình bày sự lạc quan của người lính lái xe(1 câu ghép)

0 bình luận về “Viết đoạn văn quy nạp trình bày sự lạc quan của người lính lái xe(1 câu ghép)”

  1.   Đọc tác phẩm ” Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật chắc hẳn người đọc không thể quên được những dòng thơ tuyệt bút :

    Không có kính, ừ thì có bụi,
    Bụi phun tóc trắng như người già
    Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
    Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.

    Không có kính, ừ thì ướt áo
    Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời
    Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
    Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.

    Người đồng hành cùng người lính trên đường ra mặt trận là những chiếc xe không kính, những chiếc xe bị biến dạng hoàn toàn do bom đạn của chiến tranh. Không có lớp kính che chắn, các anh phải đối diện với những lớp bụi khổng lồ , tác giả đã sử dụng phép so sánh thật thú vị và hóm hỉnh :” Bụi phun tóc trắng như người già ” . Khói bụi ấy không chỉ do bom đạn của chiến tranh mà còn là bởi những chiếc xe cứ liên tục, liên tục nối đuôi nhau, chi viện cho miền Nam những ngày đổ máu, mà tất cả đều diễn ra trên tuyến đường Trường Sơn, bảo sao lại nhiều bụi như vậy?! Không có kính, các anh ngồi trong xe nào khác ngoài trời nên “Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời” cũng là điều dễ hiểu. Những câu thơ đã tái hiện rất chân thực những khó khăn mà người lính phải gặp trên con đường giải phóng dân tộc, thống nhất hai miền Nam – Bắc. Vậy các anh đối diện với những thử thách với thái độ như thế nào ? Điệp cấu trúc ” Không có… ừ thì..” kết hợp với điệp ngữ’ chưa cần’ đã làm rõ nên giọng điệu ngang tàng của các anh. Đứng trước khó khăn muôn trùng các anh chẳng để tâm mà coi nhẹ gian lao, thử thách để” Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha” . Điệu cười “ha ha” một điệu cười sảng khoái, mang đậm chất người lính. Vậy đấy, khó khăn, gian khổ không làm chùn bước các anh, bom đạn quân thù không đánh mất sự lạc quan, yêu đời của những người lính lái xa Trường Sơn. Nào thì có sao đâu, bụi phun chẳng hề gì, mưa tuôn cũng chẳng lo, ” Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi”. Như vậy, bằng việc sử dụng thành công các biện pháp tu từ điệp ngữ, so sánh, kết hợp với giọng điệu ngang tàng, vui tươi hóm hỉnh, Phạm Tiến Duật đã tái hiện một tinh thần lạc quan, yêu đời của những người lính lái xe trên tuyến đường đầy nguy hiểm – Trường Sơn.

    Bình luận

Viết một bình luận