My Math teacher’s name is Hung, and he is now about 59 or 60 years old. Mr. Hung is a short and slim man with grey hair. He looks a lot older than his real age, and there are several wrinkles on his face and hands. He has a strange personality which causes him to not have many friends at school. He always goes alone at school without chatting or eating together with other teachers, and his mood changes pretty quickly. Sometimes he is strict with the students, sometimes he likes to make jokes, and sometimes he talks a lot about his past. However, he is a good teacher who always tries his best to help students to actually understand the lessons, and we can ask for help whenever we need. He is a brilliant man with a lot of ideas in his head, and it is not understandable that he chose to be a Math teacher instead of a scientist. Mr. Hung will retire soon in the next few years, but I am sure that many generations of students will always remember him as one of the best teachers.
Dịch:
Tên giáo viên Toán của tôi là Hưng, và bây giờ ông ấy đã khoảng 59 hoặc 60 tuổi. Thầy Hưng là một người thấp và mảnh khảnh với mái tóc màu xám. Thầy ấy trông già hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình, và có nhiều vết nhăn trên mặt cũng như tay của thầy. Thầy có một tính cách kì lạ khiến cho bản thân không có nhiều bạn ở trường. Thầy ấy luôn đi một mình mà không cần trò chuyện hoặc đi ăn cùng với các giáo viên khác, và tâm trạng của thầy ấy thay đổi khá nhanh. Đôi khi thầy nghiêm khắc với các học sinh, đôi khi thầy thích đùa, và đôi khi thầy nói rất nhiều về quá khứ của mình. Tuy nhiên, thầy ấy là một giáo viên giỏi luôn nỗ lực hết mình để giúp học sinh thực sự hiểu bài học, và chúng tôi có thể nhờ giúp đỡ bất cứ khi nào chúng tôi cần. Thầy ấy là một người thông minh với nhiều ý tưởng trong đầu mình, và rất khó hiểu khi thầy chọn làm giáo viên Toán thay vì một nhà khoa học. Thầy Hưng sẽ nghỉ hưu sớm trong vài năm tới, nhưng tôi chắc chắn rằng nhiều thế hệ học sinh sẽ luôn nhớ thầy như một trong những giáo viên giỏi nhất.
I study in a high school in a countryside, and teachers at my schools are very friendly and close to their students. My favorite one is a Literature teacher. His name is Quang, but we usually call him Mrs. Doraemon because he short and chubby just like that robot cat. He is even shorter than most of the boys, he has short black hair, a pair of big eyes, and he often has smiles on his face. He likes to wear shirts with different colors, and our little hobby is trying to guess which color will he choose in the next class. He is just about thirty, so the generation gap between us is not very big. He teaches Literature, so he has a deep soul and different perspectives from most other teachers. His motto is to value each student’s strong point and hobby, so he does not require us to spend all of our time on his subject. He lets us be creative with our essays and the ways we evaluate a work of art. While other Literature teachers force their students to accept and remember whatever they feel about a poem, Mrs. Quang collects all of ideas in order to make the most suitable and efficient lecture for us. He says that Literature helps us to train our words, provide us positive and proper points of view, not a subject for us to learn by heart without memorizing anything after the exam. Besides his teaching hours, he also participates in the program to help the poor students and whoever having trouble with school. In our eyes, he is not only a good teacher who is devoted to his career, but he is also a caring brother.
⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇⬇
My Math teacher’s name is Hung, and he is now about 59 or 60 years old. Mr. Hung is a short and slim man with grey hair. He looks a lot older than his real age, and there are several wrinkles on his face and hands. He has a strange personality which causes him to not have many friends at school. He always goes alone at school without chatting or eating together with other teachers, and his mood changes pretty quickly. Sometimes he is strict with the students, sometimes he likes to make jokes, and sometimes he talks a lot about his past. However, he is a good teacher who always tries his best to help students to actually understand the lessons, and we can ask for help whenever we need. He is a brilliant man with a lot of ideas in his head, and it is not understandable that he chose to be a Math teacher instead of a scientist. Mr. Hung will retire soon in the next few years, but I am sure that many generations of students will always remember him as one of the best teachers.
Dịch:
Tên giáo viên Toán của tôi là Hưng, và bây giờ ông ấy đã khoảng 59 hoặc 60 tuổi. Thầy Hưng là một người thấp và mảnh khảnh với mái tóc màu xám. Thầy ấy trông già hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình, và có nhiều vết nhăn trên mặt cũng như tay của thầy. Thầy có một tính cách kì lạ khiến cho bản thân không có nhiều bạn ở trường. Thầy ấy luôn đi một mình mà không cần trò chuyện hoặc đi ăn cùng với các giáo viên khác, và tâm trạng của thầy ấy thay đổi khá nhanh. Đôi khi thầy nghiêm khắc với các học sinh, đôi khi thầy thích đùa, và đôi khi thầy nói rất nhiều về quá khứ của mình. Tuy nhiên, thầy ấy là một giáo viên giỏi luôn nỗ lực hết mình để giúp học sinh thực sự hiểu bài học, và chúng tôi có thể nhờ giúp đỡ bất cứ khi nào chúng tôi cần. Thầy ấy là một người thông minh với nhiều ý tưởng trong đầu mình, và rất khó hiểu khi thầy chọn làm giáo viên Toán thay vì một nhà khoa học. Thầy Hưng sẽ nghỉ hưu sớm trong vài năm tới, nhưng tôi chắc chắn rằng nhiều thế hệ học sinh sẽ luôn nhớ thầy như một trong những giáo viên giỏi nhất.
I study in a high school in a countryside, and teachers at my schools are very friendly and close to their students. My favorite one is a Literature teacher. His name is Quang, but we usually call him Mrs. Doraemon because he short and chubby just like that robot cat. He is even shorter than most of the boys, he has short black hair, a pair of big eyes, and he often has smiles on his face. He likes to wear shirts with different colors, and our little hobby is trying to guess which color will he choose in the next class. He is just about thirty, so the generation gap between us is not very big. He teaches Literature, so he has a deep soul and different perspectives from most other teachers. His motto is to value each student’s strong point and hobby, so he does not require us to spend all of our time on his subject. He lets us be creative with our essays and the ways we evaluate a work of art. While other Literature teachers force their students to accept and remember whatever they feel about a poem, Mrs. Quang collects all of ideas in order to make the most suitable and efficient lecture for us. He says that Literature helps us to train our words, provide us positive and proper points of view, not a subject for us to learn by heart without memorizing anything after the exam. Besides his teaching hours, he also participates in the program to help the poor students and whoever having trouble with school. In our eyes, he is not only a good teacher who is devoted to his career, but he is also a caring brother.