Viết kịch bản về câu chuyện Vũ Nương tái hiện lại cuộc trò chuyện của Vũ Nương với Phan Lan

Viết kịch bản về câu chuyện Vũ Nương tái hiện lại cuộc trò chuyện của Vũ Nương với Phan Lan

0 bình luận về “Viết kịch bản về câu chuyện Vũ Nương tái hiện lại cuộc trò chuyện của Vũ Nương với Phan Lan”

  1. Đau đớn, tuyệt vọng cho số phận của mình, Vũ Nương đã tìm đến cái chết, một cái chết đau thương nhưng mang một màu sắc cổ tích. Nàng đã trẫm mình ở bến sông Hoàng Giang, nhưng trời xanh luôn có mắt, nàng đã được cứu và được đưa đến Động rùa.

    Cùng làng với nàng, có một anh tên là Phan Lang, khi đi chạy trốn ra ngoài bể, chẳng may bị đắm tàu, thây Phan Lang dạt vào Động rùa và được Linh Phi giúp đỡ, , giúp Phan sống lại và đãi yến tiệc cho vị ân nhân. Cùng lúc ấy, Vũ Nương mới ngờ ngợ ra đây chính là người cùng làng với mình, nàng định sau khi tiệc tàn thì đến để gặp gỡ, chào hỏi anh ta. Phan Lang có ý nhìn trộm, anh ta cũng nghĩ đây là Vũ Nương nhưng không dám nhận, lúc đó, Vũ Nương nhân cơ hội đến nói với Phan : “-Chúng ta là người cùng làng, mới không gặp nhau có mấy bữa mà ông đã quên tôi rồi sao? “. Phan Lang ngớ người, ấp a ấp úng, nói “- Nàng là… nàng là… ” – Tôi là Vũ Thị Thiết đây này. Vũ Nương nói. Lúc này, Phan Lang mới đích thị nhận đây là Vũ Nương, người cùng làng với mình, nhưng anh ta lại thấy lạnh sống lưng vì mới nghe tin Vũ Nương chết được vài tuần. Thấy Phan e sợ, Vũ Nương phì cười, nói : ” Vì tấm lòng trong sạch của tôi mà được những nàng tiên thương tình, rẽ một đường nước đưa tôi đến Động rùa này, chứ nếu không tôi đã vùi vào bụng cá, đâu có còn ngồi đây để gặp ông “. Phan Lang lúc này mới hiểu ra, lại nói cười như trước, chợt một lúc, Phan nói: ” Vậy Nương tử không còn nhớ đến Tiên nhân nữa à ? Đâu thể ở lại đây mãi “. Nói đến đây, Vũ Nương hai hàng lệ trào ra, thấm đẫm nước mắt, nàng cố gượng, nói : ” Tôi bị người ta ruồng rẫy, đâu có còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người ta nữa “. – Thôi, trời cũng sẩm tối, tôi ở lại nốt đêm nay rồi về, Nương tử thực sự không còn cảm tình gì với Tiên nhân thật sao ? Phan nói. Nghĩ ngợi một lúc, Vũ Nương gỡ một cánh hoa vàng trên  cổ áo, nói : ” Khi ông về, hãy đưa cái này và nói với người ta nếu còn nhớ một chút tình xưa nghĩa cũ thì hãy lập một đàn thờ giải oan, lúc ấy tôi sẽ về “. Nói rồi Vũ Nương chào tạm biệt Phan Lang và đi vào trong cung, Phan Lang uống một chén rượu rồi trầm ngâm, tay cầm chắc bông hoa vàng và nhìn vào xa xăm.

    Bình luận

Viết một bình luận