Viết một bài văn Đề bài : Em hãy đóng vai thủy kể lại cuộc chia tay với cô giáo Tâm và các bạn Ko chép mạng nha ANH CHỊ ƠI GIÚP EM VỚI Ạ , EM ĐANG

Viết một bài văn
Đề bài : Em hãy đóng vai thủy kể lại cuộc chia tay với cô giáo Tâm và các bạn
Ko chép mạng nha
ANH CHỊ ƠI GIÚP EM VỚI Ạ , EM ĐANG CẦN GẤP Ạ

0 bình luận về “Viết một bài văn Đề bài : Em hãy đóng vai thủy kể lại cuộc chia tay với cô giáo Tâm và các bạn Ko chép mạng nha ANH CHỊ ƠI GIÚP EM VỚI Ạ , EM ĐANG”

  1. Khi anh tôi dắt tôi đến trường,tôi nép bên cành cây để lén nhìn mọi vật. Tôi cố đưa mắt nhìn những cảnh vật quen thuộc: những ô ăn quan vẽ trên gạch, những tấm bản tin,… để khắc sâu vào trong tâm trí, biết đâu sau này tôi không được nhìn thấy nữa. Càng nhìn, tôi càng nghẹn ngào, tôi bật khóc thút thít. Đột nhiên, cô Tâm gọi tên tôi, làm tôi giật mình. Tôi bước vào lớp để tạm biệt cô Tâm, bạn bè. Tôi nức nở và không thể nói hết lời. Cô ôm lấy tôi và nói:

    – Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!

    Nói rồi cô quay xuống lớp:

    – Bố mẹ bạn Thuỷ bỏ nhau. Thuỷ phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.

    Những tiếng “ồ” kinh ngạc vang lên. Cả lớp sững sờ. Mấy đứa bạn thân mà ngày nào cũng sát vai nhau trong mấy năm qua khóc thút thít, các bạn bỏ chỗ ngồi đến nắm chặt tay tôi, tôi cảm động lắm.

    Cô Tâm gỡ tay tôi, đi lại phía bục và lấy cây bút cùng với chiếc bút máy nắp vàng rất đẹp, đưa cho tôi và nói:

    – Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nữa.

    Dù rất muốn nhận nhưng tôi đặt vội lên bàn, tôi không dám nhận. Tôi nói:

    Thưa cô, em không dám nhận… em không được đi học nữa.

    Cô sửng sốt và hỏi tôi:

    – Sao vậy?

    – Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ bảo sẽ sắm cho em một thúng hoa quả để ra chợ ngồi bán – Tôi trả lời.

    Cô giáo tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ bạn cũng khóc mỗi lúc to hơn. Tôi muốn ôm chặt cô và các bạn cả ngày, tôi không muốn rời xa họ. Nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến giờ học, tôi nức nở tạm biệt mọi người.

    Rồi anh tôi dắt tôi ra khỏi lớp. Tôi cảm thấy lòng mình đau xót, thật là không thể tin nổi. Tôi thầm ước chuyện này là mơ…

    Bình luận

Viết một bình luận