Viết một bài văn: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với 1 con vật nuôi của mà em yêu thích . Chủ đề : con mèo Cảm ơn mn nhiều nha

Viết một bài văn: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với 1 con vật nuôi của mà em yêu thích .
Chủ đề : con mèo
Cảm ơn mn nhiều nha

0 bình luận về “Viết một bài văn: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với 1 con vật nuôi của mà em yêu thích . Chủ đề : con mèo Cảm ơn mn nhiều nha”

  1. Năm đó, gia đình em có nuôi một chú mèo, em gọi nó với cái tên thân thương là Mon. Mon được cậu em ở trong Miền Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..

          Mon có bộ lông xù rất đẹp, thân có mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh long lanh sáng ngời và đặc biệt rất dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mon cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn thân vậy.Rồi thời gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử quá, nên em không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mon tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ bên ấy.Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mon đi chơi. Khoảng 30 phút sau m có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:

    – Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mon nó bị người ta giết sắp chết đây này

          Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:

    – Gì…gì …vậy ba..Mon bị sao thế ạ?

          Trời ơi! Nhìn Mon mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Mon đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mon ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương Mon, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao? Em đỡ Mon dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời gian Mon mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mon nhiều hơn, dù bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.

          Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mon và em sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.

    CHÚC BẠN HỌC TỐT !!

    Bình luận

Viết một bình luận