viết một đoạn văn kể về một kỉ niệm mà em nhớ mãi (kể ngược) khoảng 7-10
0 bình luận về “viết một đoạn văn kể về một kỉ niệm mà em nhớ mãi (kể ngược) khoảng 7-10”
Mới sáng sớm nhà nào nhà ấy đã a trước cổng nhà mình để làm vệ sinh. Em và mẹ được ông tổ trưởng tổ dân phố phân công một đoạn đường, em quét rất cẩn thận, moi từng cọng rác ở hai bên đường. Quét đến đâu em thu gom rác lại rồi lấy mo hót rác đổ vào sọt. Chả mấy chốc con đường đã trở nên sạch sẽ. Ông tổ trưởng đi kiểm tra lại một lần. Ông dừng trước cửa nhà em và khen em ngoan, chăm chỉ lao động. Em rất vui vì đã làm được việc tốt.
Tôi không bao giờ có thể quên sự giận dữ của Hoa- bạn thân tôi vì tôi đã có hành vi sai lầm là lấy cuốn nhật kí của bạn dù không được phép. Sai lầm ngày ấy cứ ám ảnh tôi để nhắc nhở tôi cần có cưu xử, hành động phù hợp với tất cả mọi người. Hai chúng tôi là bạn thân từ thuở mẫu giáo. Nhà hai đứa khá gần nhau nên chúng tôi như chị em thân thiết trong gia đình lúc nào cũng có nhau. Nhờ sự giúp đỡ của Hoa mà kết quả học tập môn toán của tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều dù tôi cực yếu môn này. Đó là ngày trời đông lạnh giá cũng như ngày hôm nay vậy. Tôi vào phòng chờ Hoa, chỉ là thay vì ngồi yên chờ đợi tôi lại táy máy lục lọi linh tinh để rồi thấy cuốn sổ màu xanh rất đẹp ấy. Tôi khi ấy không biết đó là nhật kí của Hoa mà chỉ hứng thú vì nó bắt mắt mà thôi. NHưng theo bản năng và suy nghĩ ngây ngô là không có việc gì tôi đã mở ra, đọc những trang đầu rồi đọc, đọc tiếp cho đến khi tiếng thét của Hoa vang lên. Tiếng thét và sự giận dữ của bạn ngày ấy vẫn là sự nhắc nhở và ám ảnh tôi đến giờ.
Mới sáng sớm nhà nào nhà ấy đã a trước cổng nhà mình để làm vệ sinh. Em và mẹ được ông tổ trưởng tổ dân phố phân công một đoạn đường, em quét rất cẩn thận, moi từng cọng rác ở hai bên đường. Quét đến đâu em thu gom rác lại rồi lấy mo hót rác đổ vào sọt. Chả mấy chốc con đường đã trở nên sạch sẽ. Ông tổ trưởng đi kiểm tra lại một lần. Ông dừng trước cửa nhà em và khen em ngoan, chăm chỉ lao động.
Em rất vui vì đã làm được việc tốt.
Tôi không bao giờ có thể quên sự giận dữ của Hoa- bạn thân tôi vì tôi đã có hành vi sai lầm là lấy cuốn nhật kí của bạn dù không được phép. Sai lầm ngày ấy cứ ám ảnh tôi để nhắc nhở tôi cần có cưu xử, hành động phù hợp với tất cả mọi người. Hai chúng tôi là bạn thân từ thuở mẫu giáo. Nhà hai đứa khá gần nhau nên chúng tôi như chị em thân thiết trong gia đình lúc nào cũng có nhau. Nhờ sự giúp đỡ của Hoa mà kết quả học tập môn toán của tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều dù tôi cực yếu môn này. Đó là ngày trời đông lạnh giá cũng như ngày hôm nay vậy. Tôi vào phòng chờ Hoa, chỉ là thay vì ngồi yên chờ đợi tôi lại táy máy lục lọi linh tinh để rồi thấy cuốn sổ màu xanh rất đẹp ấy. Tôi khi ấy không biết đó là nhật kí của Hoa mà chỉ hứng thú vì nó bắt mắt mà thôi. NHưng theo bản năng và suy nghĩ ngây ngô là không có việc gì tôi đã mở ra, đọc những trang đầu rồi đọc, đọc tiếp cho đến khi tiếng thét của Hoa vang lên. Tiếng thét và sự giận dữ của bạn ngày ấy vẫn là sự nhắc nhở và ám ảnh tôi đến giờ.