Tĩnh dạ tứ là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt vô cùng đặc sắc của Lý Bạch giúp ta thêm hiểu về tình yêu quê hương thiết tha trong nhà thơ. Khugn cảnh thiên nhiên buổi đêm và hoàn cảnh của thi nhân trong hiện tại đã được khắc họa thật sống động trong hai câu thơ đầu của bài. Có lẽ đang trong trạng thái nghỉ ngơi nhưng nhà thơ của chúng ta cũng vẫn nhạy cảm mà phát hiện ra rằng ánh trăng đêm nay sáng quá “minh nguyệt quan”. Ánh sáng chiếu xuống đầu giường làm thi nhân không thể không chú ý. Và trong tâm tưởng, con người ta ngỡ ngàng đó là sương. Là những giọt sương trong lành buổi đêm. Đó ắt hẳn phải là khung cảnh thi vị và đẹp đến nao lòng người. Để rồi nó trở thành những yếu tố thật độc đáo đánh thức thi nhân trong muôn vàn tình yêu, nỗi nhớ. Nó gắn liền với quá khứ đẹp tươi nơi quê hương thanh bình mà nhà thơ đã nén lại thành từng tiếng thơ sao mà thiết tha đến lạ. Lý Bạch đã vô cùng nhạy cảm và tinh tế trước khung cảnh đẹp tươi kia. Hình ảnh “cử đầu” ấy như một niềm luyến tiếc, ăn năn và xót xa muôn phần. Nhìn ánh trăng trên cao, nhà thơ mường tượng về kí ức xưa và lòng thì chua xót đến lạ. Đối lập với hành động cử đầu là đê đầu. Cái cúi đầu lặng thầm mang theo bao day dứt khôn nguôi. Nhớ quê hương làm nhà thơ thêm xúc động. Ánh trăng vẫn thế, vẫn đẹp mãi trên trời cao và chỉ có lòng người là đổi thay muôn phần. Nỗi đau đáu trong lòng con người xa quê cũng là nỗi niềm chung của tất cả chúng ta!
cái này mik làm thành bài văn luôn r đấy mong bn xem xét cho kĩ coi có hay ko r hãy đánh giá nha đừng báo cáo mik vội mà hãy xem kĩ coi hay hk!
Tĩnh dạ tứ là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt vô cùng đặc sắc của Lý Bạch giúp ta thêm hiểu về tình yêu quê hương thiết tha trong nhà thơ. Khugn cảnh thiên nhiên buổi đêm và hoàn cảnh của thi nhân trong hiện tại đã được khắc họa thật sống động trong hai câu thơ đầu của bài. Có lẽ đang trong trạng thái nghỉ ngơi nhưng nhà thơ của chúng ta cũng vẫn nhạy cảm mà phát hiện ra rằng ánh trăng đêm nay sáng quá “minh nguyệt quan”. Ánh sáng chiếu xuống đầu giường làm thi nhân không thể không chú ý. Và trong tâm tưởng, con người ta ngỡ ngàng đó là sương. Là những giọt sương trong lành buổi đêm. Đó ắt hẳn phải là khung cảnh thi vị và đẹp đến nao lòng người. Để rồi nó trở thành những yếu tố thật độc đáo đánh thức thi nhân trong muôn vàn tình yêu, nỗi nhớ. Nó gắn liền với quá khứ đẹp tươi nơi quê hương thanh bình mà nhà thơ đã nén lại thành từng tiếng thơ sao mà thiết tha đến lạ. Lý Bạch đã vô cùng nhạy cảm và tinh tế trước khung cảnh đẹp tươi kia. Hình ảnh “cử đầu” ấy như một niềm luyến tiếc, ăn năn và xót xa muôn phần. Nhìn ánh trăng trên cao, nhà thơ mường tượng về kí ức xưa và lòng thì chua xót đến lạ. Đối lập với hành động cử đầu là đê đầu. Cái cúi đầu lặng thầm mang theo bao day dứt khôn nguôi. Nhớ quê hương làm nhà thơ thêm xúc động. Ánh trăng vẫn thế, vẫn đẹp mãi trên trời cao và chỉ có lòng người là đổi thay muôn phần. Nỗi đau đáu trong lòng con người xa quê cũng là nỗi niềm chung của tất cả chúng ta!