Viết một đoạn văn xuôi về thầy cô nhân ngày 20-11

Viết một đoạn văn xuôi về thầy cô nhân ngày 20-11

0 bình luận về “Viết một đoạn văn xuôi về thầy cô nhân ngày 20-11”

  1. Trong những kỉ niệm của em thì kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 là ngày mà em không thể nào quên. Nó đã để lại cho em nhiều điều thú vị và đặc biệt là một bài học đáng nhớ. Em vốn là một học sinh khá giỏi trong lớp, được thầy bạn quý mến, nhưng em lại được nhận xét là khá lạnh lùng và vô tâm. Vào ngày 20-11, em mang một bó hoa lớn và một món quà cũng lớn đến tặng cô Yến – Giáo viên chủ nhiệm lớp em, ai nhìn món quà cũng phải trầm trồ khen ngợi, em rất lấy làm hãnh diện. Các bạn học sinh khác cũng ùa vào tặng hoa cho các thầy cô. Bỗng Nhi – đứa bạn thân của em nói: ”Mày không tặng quà các thầy cô giáo khác à? Sao mày tặng mỗi cô Yến thôi vậy?”. Em nghe Nhi nói thế thì ra vẻ không hài lòng: ”Ôi dào ! Việc gì phải tặng các thầy cô khác, thầy cô chỉ là dạy bộ môn có phải chủ nhiệm đâu mà tặng”. Lúc đó cô Yến đi đến gần bọn em bao giờ không hay, nghe em nói vậy, cô Yến liền đến cạnh em và nhẹ nhàng bảo: ”Sao lại không phải tặng chứ em, các thầy cô cũng có công dạy mình kiến thức thì mình cũng phải biết cảm ơn lại công ơn của thầy cô chứ một Nếu em ứng xử như vậy thì em là một học sinh vô lễ đó, em biết ko ? Em nhìn kìa, như cô Linh đó, cô chỉ là giáo viên dạy âm nhạc mà cô được học sinh qúy mến, được tặng rất nhiều hoa. Đó chính là lòng biết ơn của các bạn học sinh đối với cô đó ”. Nghe cô nói mà em cảm thấy cay cay ở khóe mắt, em tự trách bản thân tại sao lại có những hành động như vậy. Không cần suy nghĩ thêm nữa, em vội chạy thật nhanh về phía cửa hàng bán hoa mua thật nhiều hoa để tặng thầy cô giáo. Làm xong, em cảm thấy thật tự hào và vui. Ngày hôm ấy là ngày mà em không thể nào quên được.

    Bình luận
  2. Trong một năm học có rất nhiều ngày đặc biệt nhưng có lẽ ngày đặc biệt ý nghĩa nhất chính là Ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam. Trong không khí xao động của ngày 20/11, hẳn là không ít các bạn học sinh lại ngồi lại suy ngẫm về thầy cô giáo. Tôi cũng vậy. Vô vàn kí ức lại tràn về không thể tả hết. Tôi quên làm sao được những lúc cô tôi đứng trên bục giảng, giảng bài từng li từng tí. Tôi nhớ làm sao những lúc bụi phấn cứ nhè nhẹ bay bay để rồi lắng lại rơi trên mái tóc yêu thương kia của thầy cô. Lúc ấy, tường chừng như thầy cô già đi nhanh quá. Thật sự, đối với tôi mà nói học ai thì học nhưng học thầy cô là trên hết. Tôi vẫn còn nhớ rõ những bí quyết mà thầy cô dạy, những vườn văn chương thầy cô đưa đến, những công thức thú vị trong toán học dễ dàng như làm bánh. Những kí ức ấy làm sao quên được. Kỉ niệm lúc tôi bị cô đánh hay bị rày và la mắng vì tội ham chơi quên làm bài tập và cả những lúc được cô khen khi đạt loại học sinh giỏi vẫn còn đấy, vẫn in sâu trong trái tim tôi cái bóng gầy gầy, khom khom của thầy cô mỗi sớm mai soạn bài. Ngày 20/11, lòng tôi lại dậy lên một thứ cảm xúc khó tả nhưng tôi biết hẳn rằng cái cảm xúc ấy chính là lòng biết ơn, một sự tôn trong và yêu quý thầy cô-người lái đò tri thức đưa học sinh qua bến bờ thành công.

    Bình luận

Viết một bình luận