Viết một đoạn văn về tuổi học trò đẹp đẽ
copy = báo cáo
0 bình luận về “Viết một đoạn văn về tuổi học trò đẹp đẽ
copy = báo cáo”
* Bạn tham khảo :
Thay vì chui đầu vào cuộc sống tấp nập, chui đầu vào công việc như người lớn thì tôi lại muốn trong thế giới tuổi học trò, đơn giản lại dễ chịu. Tuổi học trò như gió vậy, tuy có lúc mang đến cảm giác lạnh nhưng cảm giác đó không không kéo dài lâu mà chuyển sang hương vị thanh mát vào ngày hè nóng nực. Chúng ta bắt đầu tuổi học trò từ năm cấp 1 với hạn sử dụng 5 năm, khi ấy chúng ta cùng chơi những trò chơi dân gian mà nhớ lại thì lại cảm thấy luyến lưu. Sau khi hết hạn cấp một thì ta lại đến với hạn sử dụng cấp 2 với 4 năm học. Tuy nhiên, lúc đó chúng ta đã ít chơi những trò đó hơn, chúng ta cùng nhau đi qua 4 năm cũng là trải qua những nốt thăng trầm từ trái đắng, cay, ngọt hay những hòn sỏi khiến ta tưởng chừng sẽ vấp ngã. Nhưng vì ta luôn có nhau nên những điều đó chỉ giúp ta trưởng thành hơn. Chúng ta khóc cùng nhau , cười cùng nhau , chia sẻ tâm sự với nhau để mỗi người luôn biết rằng họ không hề cô đơn. Để sau 4 năm chúng ta lại ngồi cùng nhau trên chiếc sân quen thuộc, không cầm lòng bởi những giọt nước mắt như muốn nói ” chúng ta phải chia tay thật sao ?”. Trải qua bao nhiêu cái kì thi như thế thì cũng hiểu được những kì thi đó cũng chỉ là để khoảng cách xa nhau càng gần hơn.Vậy là lên cấp ba, tôi sắp phải bắt đầu dùng sản phẩm mới với hạn sử dụng ba năm, dù đã lên cấp ba, có cái người ta gọi là rung động đầu đời, tuy nhiên tôi vẫn nhớ về “kỉ niệm”. Có lẽ tất cả mọi thứ đều vẹn nguyên như vậy, từ nơi tạo ra kỉ niệm khi chúng ta không ở đây sẽ là sân trường đầy lá, lớp học với bàn ghế cũ đầy bụi ,kỉ niệm về những tháng ngày yên ả dưới cánh quạt mỏng…
“Tuổi học trò cũng như mây trời. Vốn dĩ chẳng thể nào níu giữ nổi ” Bạn thân yêu, nếu được chọn một khoảng khắc đẹp đẽ nhất của đời người, bạn chọn khi nào ? Những thời thơ ấu chọn nhỏ dại mới bắt đầu chập chững biết đi hay là khoảng thời gian nằm trong vòng tay nâng niu, ôm áp của bố mẹ hoặc là bước đến thời kỳ bận rộn của những công việc vất vả,.. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất của đời người – đó là tuổi học trò. Bởi vì tôi chưa nếm hết được tất cả những trải nghiệm quý báu của đời người nên cái độ tuổi cắp sách đến trường này chắc chắn là một trong những năm tháng đẹp nhất của đời người. Tuổi học trò là con đường quanh co song nó chỉ có một điểm đến hướng về tương lai. Mỗi người, mỗi điểm đến, từng trải nghiệm đều khác nhau bởi nó phụ thuộc vào những gì ta thu gom được trên con đường đầy chông gai ấy. Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được con đường mình đang đi luôn muôn màu, muôn sắc, muôn tâm trạng đến lạ thường. Là những tiếng thét mắng những cậu ranh con mới tuổi đầu bước vào con đường trưởng thành nhưng tâm trí luôn tinh nghịch như lúc dựng trại ở chuyến du lịch trải nghiệm thực tế hay là tiếng nấc chia ly giữa chúng ta dưới cánh phượng đỏ? Từng giây phút là mỗi niềm vui là sự háo hứng mới lạ trong tôi. Làm sao? làm sao tôi có thể quên được tiếng cười cùng đứa bạn thân? làm sao tôi quên được những kỷ niệm nông nổi của tuổi ô mai? Từng ngày, từng giờ, từng giây phút ngọt ngào ,từng kỷ niệm vui buồn, từng cánh phượng rơi như muốn níu kéo tôi lại nơi đây… Song ta là một chiến sỹ, tuổi học trò là đường đi ta không thể ở lại mà chỉ có thể đi để tận hưởng sự trong sáng, cái đẹp đẽ trên con đường này…
* Bạn tham khảo :
Thay vì chui đầu vào cuộc sống tấp nập, chui đầu vào công việc như người lớn thì tôi lại muốn trong thế giới tuổi học trò, đơn giản lại dễ chịu. Tuổi học trò như gió vậy, tuy có lúc mang đến cảm giác lạnh nhưng cảm giác đó không không kéo dài lâu mà chuyển sang hương vị thanh mát vào ngày hè nóng nực. Chúng ta bắt đầu tuổi học trò từ năm cấp 1 với hạn sử dụng 5 năm, khi ấy chúng ta cùng chơi những trò chơi dân gian mà nhớ lại thì lại cảm thấy luyến lưu. Sau khi hết hạn cấp một thì ta lại đến với hạn sử dụng cấp 2 với 4 năm học. Tuy nhiên, lúc đó chúng ta đã ít chơi những trò đó hơn, chúng ta cùng nhau đi qua 4 năm cũng là trải qua những nốt thăng trầm từ trái đắng, cay, ngọt hay những hòn sỏi khiến ta tưởng chừng sẽ vấp ngã. Nhưng vì ta luôn có nhau nên những điều đó chỉ giúp ta trưởng thành hơn. Chúng ta khóc cùng nhau , cười cùng nhau , chia sẻ tâm sự với nhau để mỗi người luôn biết rằng họ không hề cô đơn. Để sau 4 năm chúng ta lại ngồi cùng nhau trên chiếc sân quen thuộc, không cầm lòng bởi những giọt nước mắt như muốn nói ” chúng ta phải chia tay thật sao ?”. Trải qua bao nhiêu cái kì thi như thế thì cũng hiểu được những kì thi đó cũng chỉ là để khoảng cách xa nhau càng gần hơn.Vậy là lên cấp ba, tôi sắp phải bắt đầu dùng sản phẩm mới với hạn sử dụng ba năm, dù đã lên cấp ba, có cái người ta gọi là rung động đầu đời, tuy nhiên tôi vẫn nhớ về “kỉ niệm”. Có lẽ tất cả mọi thứ đều vẹn nguyên như vậy, từ nơi tạo ra kỉ niệm khi chúng ta không ở đây sẽ là sân trường đầy lá, lớp học với bàn ghế cũ đầy bụi ,kỉ niệm về những tháng ngày yên ả dưới cánh quạt mỏng…
@heliphann02
* Viết bằng cả trái tim và mình đã trải qua nó !
“Tuổi học trò cũng như mây trời. Vốn dĩ chẳng thể nào níu giữ nổi ” Bạn thân yêu, nếu được chọn một khoảng khắc đẹp đẽ nhất của đời người, bạn chọn khi nào ? Những thời thơ ấu chọn nhỏ dại mới bắt đầu chập chững biết đi hay là khoảng thời gian nằm trong vòng tay nâng niu, ôm áp của bố mẹ hoặc là bước đến thời kỳ bận rộn của những công việc vất vả,.. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất của đời người – đó là tuổi học trò. Bởi vì tôi chưa nếm hết được tất cả những trải nghiệm quý báu của đời người nên cái độ tuổi cắp sách đến trường này chắc chắn là một trong những năm tháng đẹp nhất của đời người. Tuổi học trò là con đường quanh co song nó chỉ có một điểm đến hướng về tương lai. Mỗi người, mỗi điểm đến, từng trải nghiệm đều khác nhau bởi nó phụ thuộc vào những gì ta thu gom được trên con đường đầy chông gai ấy. Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được con đường mình đang đi luôn muôn màu, muôn sắc, muôn tâm trạng đến lạ thường. Là những tiếng thét mắng những cậu ranh con mới tuổi đầu bước vào con đường trưởng thành nhưng tâm trí luôn tinh nghịch như lúc dựng trại ở chuyến du lịch trải nghiệm thực tế hay là tiếng nấc chia ly giữa chúng ta dưới cánh phượng đỏ? Từng giây phút là mỗi niềm vui là sự háo hứng mới lạ trong tôi. Làm sao? làm sao tôi có thể quên được tiếng cười cùng đứa bạn thân? làm sao tôi quên được những kỷ niệm nông nổi của tuổi ô mai? Từng ngày, từng giờ, từng giây phút ngọt ngào ,từng kỷ niệm vui buồn, từng cánh phượng rơi như muốn níu kéo tôi lại nơi đây… Song ta là một chiến sỹ, tuổi học trò là đường đi ta không thể ở lại mà chỉ có thể đi để tận hưởng sự trong sáng, cái đẹp đẽ trên con đường này…