Viết ngắn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách
0 bình luận về “Viết ngắn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách”
Đã lâu lắm rồi em không có dịp về quê thăm bà nội. Hôm nay nhân ngày em nghỉ học và cũng là ngày mừng thọ bà nên mẹ và em về quê thăm bà. Dọc đường đi em vô cùng hồi hộp, không biết nhà bà nội có gì khác trước không? Con chó Vàng và con mèo mướp nhà bà đã lớn thế nào rồi ? Kia rồi ! Xa xa thấp thoáng sau rặng tre là nhà bà nội. Bà em đang lúi húi ở sân, từ xa em đã thấy dáng người còng còng và mái tóc bạc trắng như tơ của bà. Em gọi to : Bà ơi! Cháu về thăm bà đây ! Bà giật mình ngẩng lên, miệng vừa bỏm bẻm nhai trầu, vừa mỉm cười rất tươi. Em ôm chầm lấy bà, mùi trầu ngai ngái, thơm thơm của bà như quện vào người em. Cứ mỗi lần nhớ đến bà là em lại nhớ đến cái mùi trầu ngai ngái ấy. Em chợt nhận thấy bà là người quan trọng và thân yêu đối với em như thế nào. Em tự hứa với mình sẽ học thật giỏi để bà thật tự hào về đứa cháu gái này!
tôi đã lạc mẹ năm tôi lên 8.Lúc đó,do mải nghịch đồ chơi,nên khi tôi quay lại,mẹ đã biến mất khỏi công viên.Mẹ đã biến mất và tôi được đưa đến trại trẻ mồ côi.Lúc đó,tôi chả nghĩ gì cả,vẫn cứ vui đùa như thường.10 năm sau,khi tôi đang đi trên đường phố bộn bề,tôi bỗng nhìn thấy một tấm poster đăng tin tìm trẻ lạc,đó là tôi,nhìn theo số điện thoại phái dưới,tôi nhanh chóng lấy máy gọi.Mẹ tôi bắt máy,tôi mừng mừng tủi tủi,hẹn mẹ ra công viên.Thì ra năm đó,mẹ tôi mải nói chuyện nên không để ý tới tôi.Tôi khóc và ôm mẹ,rồi cùng mẹ về nhà.
Đã lâu lắm rồi em không có dịp về quê thăm bà nội. Hôm nay nhân ngày em nghỉ học và cũng là ngày mừng thọ bà nên mẹ và em về quê thăm bà. Dọc đường đi em vô cùng hồi hộp, không biết nhà bà nội có gì khác trước không? Con chó Vàng và con mèo mướp nhà bà đã lớn thế nào rồi ? Kia rồi ! Xa xa thấp thoáng sau rặng tre là nhà bà nội. Bà em đang lúi húi ở sân, từ xa em đã thấy dáng người còng còng và mái tóc bạc trắng như tơ của bà. Em gọi to : Bà ơi! Cháu về thăm bà đây ! Bà giật mình ngẩng lên, miệng vừa bỏm bẻm nhai trầu, vừa mỉm cười rất tươi. Em ôm chầm lấy bà, mùi trầu ngai ngái, thơm thơm của bà như quện vào người em. Cứ mỗi lần nhớ đến bà là em lại nhớ đến cái mùi trầu ngai ngái ấy. Em chợt nhận thấy bà là người quan trọng và thân yêu đối với em như thế nào. Em tự hứa với mình sẽ học thật giỏi để bà thật tự hào về đứa cháu gái này!
tôi đã lạc mẹ năm tôi lên 8.Lúc đó,do mải nghịch đồ chơi,nên khi tôi quay lại,mẹ đã biến mất khỏi công viên.Mẹ đã biến mất và tôi được đưa đến trại trẻ mồ côi.Lúc đó,tôi chả nghĩ gì cả,vẫn cứ vui đùa như thường.10 năm sau,khi tôi đang đi trên đường phố bộn bề,tôi bỗng nhìn thấy một tấm poster đăng tin tìm trẻ lạc,đó là tôi,nhìn theo số điện thoại phái dưới,tôi nhanh chóng lấy máy gọi.Mẹ tôi bắt máy,tôi mừng mừng tủi tủi,hẹn mẹ ra công viên.Thì ra năm đó,mẹ tôi mải nói chuyện nên không để ý tới tôi.Tôi khóc và ôm mẹ,rồi cùng mẹ về nhà.