Viết truyện về cô giáo mà em ấn tượng trong năm học vừa qua.
0 bình luận về “Viết truyện về cô giáo mà em ấn tượng trong năm học vừa qua.”
Cô Bạch là người mà em có ấn tượng sâu sắc nhất từ trước đến nay. đầu năm học cô là một gv hiền lành nhưng cô lại vô cùng lạnh lùng và ít khi nói chuyện với học sinh. Cô giảng bài cũng dễ hiểu. Tuy nhiên vào một ngày đẹp trời đã có một chuyện lớn xảy ra. Cô nhờ em ghi tên những bạn nói chuyện lên bảng lát về cô xử vì cô bận đi lấy đồ. tới chừng cô quay lại ko thấy em trên bảng cô nổi máu quạo lên bắt em đứng dậy và hỏi: ” tại sao cô kêu em ghi tên mà em ko ghi?” em vẫn cúi đầu k đáp. Cô vẫn tiếp tục hỏi lại 2 3 lần . Nhưng em đều k đáp . Cuối cùng cô cho em ngồi xuống. và cô bảo: Từ hôm nay trở về sau cô sẽ k bao giờ kêu em bất cứ việc gì cả. Thế là kể từ ngày hôm đó em đã bị cô ghim. Tới tiết anh môn cô ko bao giờ em giơ tay cả vì khi giơ tay em lại nhớ đến lời nói ngày hôm ấy của cô. chính là cái ngày 13/11/2019 định mệnh ấy đã làm phá vỡ đi một cái tình cảm gắn bó thân thiết giữa cô và em. Cô liên tục kêu em đọc bài lên làm bài nhưng em đều trả lời là ko bt làm thế là cô nỗi máu quạo lên cô bảo em ngồi xuống. Tiết nào cô cũng nhìn chầm chầm vào mặt em làm em rất sợ và lo lắng. Cô cho kiểm tra đột xuất với thời gian là 15p thế nhưng chưa tới 5p cô đã bảo thu bài. Em ngơ ngác vì mới vừa ghi đề xong còn hoang mang chưa biết gì cả. Thế là em ghi đại một câu em k bt làm bài . cô chấm bài xong thì cô phát về và cô đã khoanh tròn lại câu mà em viết. Lần thứ 2 cô lại cho kt từ vựng. Mắt cô bắt cực kinh đến nỗi nhìn vào ánh mắt của cô là em quên sách mọi thứ. thế là em liền viết lụi viết đại. Nộp bài xong em tính sương sương là dưới trung bình . Ai dè phát bài ra cô đã dùng viết đã khanh và nối lại các từ vào đúng vị trí cho em thế là em dc 6đ .Công ơn lần này của cô em sẽ nhớ mãi. Vào một ngày đẹp trời bữa thứ 7, bỗng một cú điện thoại lúc 19h đúng đã gọi vào máy mẹ em. K ai khác chính là cô bạch gọi. cô nói với mẹ em r là em ghét cô lắm , em k chịu làm bài k giơ tay phát biểu, hỏi tới cái gì cũng k bt. thế là 2 người nói chuyện với nhau tận 2 tiếng đồng hồ. nói xong điện thoại má em liền lấy cây đánh em rất nhiều. thế là ngày hôm đó em bị nhức cả mình ko đứng dậy được. Sáng hk2 thì em chả có tiến bộ gì mấy mà càng ngày càng tuột bởi cô dạy em chả hỉu, cô dạy mà cứ như rapper vậy . lúc thì cải lương tô ánh nguyệt lúc thì là suboi em chả hỉu dc cô nói gì cả. thế là em trốn tiết . cuối năm thi cuối kì em được điểm thấp ko cao lắm như sự mong đợi. nhưng kết quả k quan trọng. mà điều quan trọng là em đã gây ra lỗi lầm với cô mà chưa dám nói 1 câu xin lỗi nào đối với cô cả. Bải thân em lúc nào cũng chỉ biết trách móc cô mà quên đi rằng cô đã trao tặng em tất cả các tình yêu thương mà cô có. Nếu được một lần nói chuyện lại với cô thì em nhất định nói 4 tiếng : Em xin lỗi cô , xin lỗi về những lỗi lầm mà em đã gây ra đã làm cho cô buồn về em rất nhìu . Vì từ ngày 13/11 đó đến h em chưa hề nói với cô một cách kính trọng nào cả chỉ nói đúng 1 câu em k bt hết. Em hi vọng sau này khi đc học lại cô thì em mong muốn vẫn được cô yêu thương, quý mến, được bàn tay của cô ôm vào lòng, được cô tận tay chỉ bài giảng bài cho hiểu. Cô là người mà em thương nhất hi vọng một ngày nào đó cô trò chúng ta có thể làm hòa và nối lại tình cảm ngày xưa cô nhé. Hằng ngày em đều ra xe cô tặng những chai nước để đền đáp lại công ơn của cô mà em đã phũ một cách vô tâm, phũ phàng. Em xin hứa vì cô mà em có thế làm tất cả mọi thứ.
Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Trâm, người đã dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Trâm có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi cô độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân hình và làn da trắng hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi.
Cô Bạch là người mà em có ấn tượng sâu sắc nhất từ trước đến nay. đầu năm học cô là một gv hiền lành nhưng cô lại vô cùng lạnh lùng và ít khi nói chuyện với học sinh. Cô giảng bài cũng dễ hiểu. Tuy nhiên vào một ngày đẹp trời đã có một chuyện lớn xảy ra. Cô nhờ em ghi tên những bạn nói chuyện lên bảng lát về cô xử vì cô bận đi lấy đồ. tới chừng cô quay lại ko thấy em trên bảng cô nổi máu quạo lên bắt em đứng dậy và hỏi: ” tại sao cô kêu em ghi tên mà em ko ghi?” em vẫn cúi đầu k đáp. Cô vẫn tiếp tục hỏi lại 2 3 lần . Nhưng em đều k đáp . Cuối cùng cô cho em ngồi xuống. và cô bảo: Từ hôm nay trở về sau cô sẽ k bao giờ kêu em bất cứ việc gì cả. Thế là kể từ ngày hôm đó em đã bị cô ghim. Tới tiết anh môn cô ko bao giờ em giơ tay cả vì khi giơ tay em lại nhớ đến lời nói ngày hôm ấy của cô. chính là cái ngày 13/11/2019 định mệnh ấy đã làm phá vỡ đi một cái tình cảm gắn bó thân thiết giữa cô và em. Cô liên tục kêu em đọc bài lên làm bài nhưng em đều trả lời là ko bt làm thế là cô nỗi máu quạo lên cô bảo em ngồi xuống. Tiết nào cô cũng nhìn chầm chầm vào mặt em làm em rất sợ và lo lắng. Cô cho kiểm tra đột xuất với thời gian là 15p thế nhưng chưa tới 5p cô đã bảo thu bài. Em ngơ ngác vì mới vừa ghi đề xong còn hoang mang chưa biết gì cả. Thế là em ghi đại một câu em k bt làm bài . cô chấm bài xong thì cô phát về và cô đã khoanh tròn lại câu mà em viết. Lần thứ 2 cô lại cho kt từ vựng. Mắt cô bắt cực kinh đến nỗi nhìn vào ánh mắt của cô là em quên sách mọi thứ. thế là em liền viết lụi viết đại. Nộp bài xong em tính sương sương là dưới trung bình . Ai dè phát bài ra cô đã dùng viết đã khanh và nối lại các từ vào đúng vị trí cho em thế là em dc 6đ .Công ơn lần này của cô em sẽ nhớ mãi. Vào một ngày đẹp trời bữa thứ 7, bỗng một cú điện thoại lúc 19h đúng đã gọi vào máy mẹ em. K ai khác chính là cô bạch gọi. cô nói với mẹ em r là em ghét cô lắm , em k chịu làm bài k giơ tay phát biểu, hỏi tới cái gì cũng k bt. thế là 2 người nói chuyện với nhau tận 2 tiếng đồng hồ. nói xong điện thoại má em liền lấy cây đánh em rất nhiều. thế là ngày hôm đó em bị nhức cả mình ko đứng dậy được. Sáng hk2 thì em chả có tiến bộ gì mấy mà càng ngày càng tuột bởi cô dạy em chả hỉu, cô dạy mà cứ như rapper vậy . lúc thì cải lương tô ánh nguyệt lúc thì là suboi em chả hỉu dc cô nói gì cả. thế là em trốn tiết . cuối năm thi cuối kì em được điểm thấp ko cao lắm như sự mong đợi. nhưng kết quả k quan trọng. mà điều quan trọng là em đã gây ra lỗi lầm với cô mà chưa dám nói 1 câu xin lỗi nào đối với cô cả. Bải thân em lúc nào cũng chỉ biết trách móc cô mà quên đi rằng cô đã trao tặng em tất cả các tình yêu thương mà cô có. Nếu được một lần nói chuyện lại với cô thì em nhất định nói 4 tiếng : Em xin lỗi cô , xin lỗi về những lỗi lầm mà em đã gây ra đã làm cho cô buồn về em rất nhìu . Vì từ ngày 13/11 đó đến h em chưa hề nói với cô một cách kính trọng nào cả chỉ nói đúng 1 câu em k bt hết. Em hi vọng sau này khi đc học lại cô thì em mong muốn vẫn được cô yêu thương, quý mến, được bàn tay của cô ôm vào lòng, được cô tận tay chỉ bài giảng bài cho hiểu. Cô là người mà em thương nhất hi vọng một ngày nào đó cô trò chúng ta có thể làm hòa và nối lại tình cảm ngày xưa cô nhé. Hằng ngày em đều ra xe cô tặng những chai nước để đền đáp lại công ơn của cô mà em đã phũ một cách vô tâm, phũ phàng. Em xin hứa vì cô mà em có thế làm tất cả mọi thứ.
Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Trâm, người đã dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Trâm có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi cô độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân hình và làn da trắng hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi.