viết văn đề bài tâm sự một cuốn sách bị bỏ quên
ko chép mạng
ai làm được tôi cho 5 sao
0 bình luận về “viết văn đề bài tâm sự một cuốn sách bị bỏ quên
ko chép mạng
ai làm được tôi cho 5 sao”
@Thảo Lùn !
Tôi là Thảo – một nữ sinh bình thường như bao người khác . Hôm nay là một ngày hè nóng nực và cũng là phiên trực thư viện của tôi . Khi vừa bước vào thư viện , một cảnh tượng đã lọt vào mắt tôi và đó chính một cuốn sách giáo khoa Văn bị bỏ quên trên bàn . Thấy tôi , cuốn sách ấy cất tiếng nói . Lúc đầu , tôi cũng ngỡ ngàng lắm nhưng rồi cũng quen dần . Cuốn sách ấy đã tâm sự với tôi : ” Đã 2 tuần tôi bị bỏ rơi ở thư viện trường rồi . Hai tuần của tôi ở đó khá lặng lẽ . Tôi chỉ cảm nhận được tiếng những chú ve sầu kêu giữa ngày hè oi ả . Cảnh quan bên ngoài cũng không mấy là đẹp hay mang một sắc màu tinh tế nào cả . Nó chỉ đơn thuần là một bầu trời nhỏ mang nhưng ánh sáng chiếu rọi muôn vật . Thật là vô cùng nhạt nhẽo . Vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại từng ao ước được một lần bị bỏ quên và để rồi đắm chìm trong sự tĩnh lặng . ” Tôi nhẹ nhàng trả lời :
– Đó là khi cậu quá mệt mỏi khi đắm chìm vào thế giới của học sinh chúng tôi và cậu có thể đã ao ước mình được tự do . Nhưng để rồi khi cậu đạt được điều ấy thì cậu hoàn toàn thấy vô vị .
Sau hôm đó , tôi như đã được lắng nghe những tâm sự của một quyển sách Văn . Nó khá là thú vị đấy . Nào là những tâm sự từ ngày đầu tiên cậu gặp những học sinh chúng tôi . Nó thật đơn giản và cũng khiến tôi ngạc nhiên rất nhiều .
Chiều tối hôm đó , tôi trở về nhà với sự lưu luyến với lần tâm sự này . Nó đặc biệt hơn tất cả những lần tâm sự khác . Đó cũng là lần đầu tiên tôi tâm sự một cuốn sách bị bỏ quên .
( Cho mình xin 5 sao + 1 cảm ơn + ctlhn )
Xin lỗi do mk ko biết cậu bảo viết bài văn hay đoạn văn nên mk viết đoạn văn . Mong đừng báo cáo ạ.
@Thảo Lùn !
Tôi là Thảo – một nữ sinh bình thường như bao người khác . Hôm nay là một ngày hè nóng nực và cũng là phiên trực thư viện của tôi . Khi vừa bước vào thư viện , một cảnh tượng đã lọt vào mắt tôi và đó chính một cuốn sách giáo khoa Văn bị bỏ quên trên bàn . Thấy tôi , cuốn sách ấy cất tiếng nói . Lúc đầu , tôi cũng ngỡ ngàng lắm nhưng rồi cũng quen dần . Cuốn sách ấy đã tâm sự với tôi : ” Đã 2 tuần tôi bị bỏ rơi ở thư viện trường rồi . Hai tuần của tôi ở đó khá lặng lẽ . Tôi chỉ cảm nhận được tiếng những chú ve sầu kêu giữa ngày hè oi ả . Cảnh quan bên ngoài cũng không mấy là đẹp hay mang một sắc màu tinh tế nào cả . Nó chỉ đơn thuần là một bầu trời nhỏ mang nhưng ánh sáng chiếu rọi muôn vật . Thật là vô cùng nhạt nhẽo . Vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại từng ao ước được một lần bị bỏ quên và để rồi đắm chìm trong sự tĩnh lặng . ” Tôi nhẹ nhàng trả lời :
– Đó là khi cậu quá mệt mỏi khi đắm chìm vào thế giới của học sinh chúng tôi và cậu có thể đã ao ước mình được tự do . Nhưng để rồi khi cậu đạt được điều ấy thì cậu hoàn toàn thấy vô vị .
Sau hôm đó , tôi như đã được lắng nghe những tâm sự của một quyển sách Văn . Nó khá là thú vị đấy . Nào là những tâm sự từ ngày đầu tiên cậu gặp những học sinh chúng tôi . Nó thật đơn giản và cũng khiến tôi ngạc nhiên rất nhiều .
Chiều tối hôm đó , tôi trở về nhà với sự lưu luyến với lần tâm sự này . Nó đặc biệt hơn tất cả những lần tâm sự khác . Đó cũng là lần đầu tiên tôi tâm sự một cuốn sách bị bỏ quên .
( Cho mình xin 5 sao + 1 cảm ơn + ctlhn )
Xin lỗi do mk ko biết cậu bảo viết bài văn hay đoạn văn nên mk viết đoạn văn . Mong đừng báo cáo ạ.
#No coppy