1 : đóng vai một con đường tự kể chuyện về mình
2 : một giọi sương đang long lanh trên kẽ lá buổi sáng ban mai thấy vũng nước đục ngàu và cuộc trò chuyện diễn ra
1 : đóng vai một con đường tự kể chuyện về mình
2 : một giọi sương đang long lanh trên kẽ lá buổi sáng ban mai thấy vũng nước đục ngàu và cuộc trò chuyện diễn ra
Nắng sớm mai dịu dàng chiếu sáng cả khu vườn. Gió nhè
nhẹ thổi. Tiếng chim ca líu lo cất lên chào buổi sáng. Tia
nắng nhàn nhạt nghịch ngợm, vui đùa trên chiếc lá non
làm nổi bật hình ảnh giọt nước mưa nhỏ nhoi còn đọng
trên lá.
Giọt nước thấy mình thật đẹp. Trong suốt như pha lê,
sáng long lanh như ngọc. Từ trên lá non, giọt nước thấy
dưới đất có một vũng nước đục ngầu. Giọt nước cất tiếng:
– Trời ơi! Sao có người đục ngầu và xấu xí đến thế nhỉ?
Hãy nhìn tôi này, trong trẻo và trắng ngần thế này kia
mà.
Vũng nước cất giọng Ồm Ồm trả lời:
– Tôi không xinh đẹp bằng bạn nhưng tôi có con mắt nhìn
xa xăm. Dưới đất này tôi có thể nhìn thấy bầu trời trong
xanh, thấy tán lá cây xanh mướt và thấy được cả khu
vườn. Còn bạn, bạn chỉ nằm trên lá non có chạy nhảy
được đâu.
Giọt nước rất tò mò:
– Vậy bạn kể cho tôi nghe đi. Làm sao bạn có thể nhìn
được cả khu vườn trong khi bạn cũng chì đứng yên một
chỗ.
Vũng nước lăn tăn theo làn gió chạy qua. Nó vừa rung
rinh vừa thủng thẳng đáp:
– Tôi thấm dần vào trong đất hoặc bay hơi lên. Và khi ấy,
tôi sẽ nhìn được cả khu vườn. Bạn có biết khu vườn đẹp
thế nào không?
Giọt nước hớn hở:
– Tôi cũng có thể nhìn thấy khu vườn và bầu trời mà.
Vũng nước ôn tồn:
– Bạn trong trẻo nhưng nhỏ bé và mong manh thế kia.
Qua đôi mắt bạn, người ta chĩ nhìn thấy một nhành cây
hoặc một nhánh cỏ. Còn tôi, sau cơn mưa rào chỗ nào
cũng có vũng nước đọng. Khi bổc lên theo hơi nước,
chúng tôi kể cho nhau nghe về những bông hoa rực rỡ,
tràn đầy sức sống. Chúng tôi thấy những viên sỏi lấp lánh
trên đường. Chúng tôi thấy biết bao cảnh, bao người. Còn
bạn, giọt nước ạ. Bạn đậu trên lá thì bạn chỉ thấy màu
xanh của lá non. Bạn đỗ trên cánh hoa thì bạn chỉ thấy
cánh hoa mà không thấy thân cây.
Giọt nước thấy mình bé nhỏ thật. Nó thầm hối hận vì đã
kiêu hãnh và nhìn mọi vật qua vẻ bề ngoài. Vũng nước
đục mới thông thái làm sao!
Rồi gió thổi mạnh, gió đưa bàn tay nâng cành cây lên
cao. Giọt nước chao đảo rồi lại gieo mình vào vũng nước
đục