1 Hãy đóng vai ông giáo kể lại cái chết của của lão hạc.
2 Đóng vai người qua đường kể lại 5 lần quẹt diêm
0 bình luận về “1 Hãy đóng vai ông giáo kể lại cái chết của của lão hạc.
2 Đóng vai người qua đường kể lại 5 lần quẹt diêm”
Đề một
Tôi là hàng xóm của lão hạc, tôi thường phớt lờ lão vì lão có tính kì cục. Một hôm định qua nhà ông giáo chơi thì thấy lão Hạc đang ở nhà ông Giáo. Tôi nghe lén thì lão Hạc bảo, lão nói với ông giáo:
-Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
-Cụ bán rồi à
-Bán rồi! Họ vừa bắt xong
Nghe như thể lão rất vui, nhưng nhìn bộ mặt của lão như đang thể hiện ngược lại.
-Thế nó cho bắt à? Ông giáo hỏi
Khốn nạn…Ông giáo ơi!…Nó…(Bạn chép đoạn này nhé, đoạn này rất quan trọng nên không thể bỏ được)nỡ tâm lừa nó!
Nghe xong, tôi mới biết chỉ vì con chó mà lão rung động đến vậy, tôi chỉ biết đi về…
trong đêm giao thừa thời tiết lạnh lẽo, giá lạnh. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực lên trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Tôi đang trầm ngâm chờ thời khắc giao thừa thì ngoài đường có tiếng la ầm ĩ của bọn trẻ con. Tôi nhìn ra, thấy đám trẻ con nhà giàu hư đốn đang chuyền nhau chiếc giày rách nát của một cô bé bán diêm. Cô bé gầy gò, yếu ớt, ăn mặc rách rưới đuổi theo chúng đến ngã nhào trên tuyết. Chiếc giày còn lại của cô tuột ra, một chiếc xe trượt tuyết chạy qua, cô né người vội tránh, bánh xe nghiến vào chiếc giày rồi cuốn cả đi. Cô bé ôm mặt khóc nức nở đầy bất lực. Lòng tôi trào lên niềm thương xót khôn nguôi. Cô bé là con cái nhà ai mà tội vậy? Tôi thấy 1 cô bé đang nếp sát vào góc tường giữa 2 ngôi nhà Cô bé thu đôi chân của mình là chắc có lẽ vì quá lạnh chăng? Tôi đem câu hỏi ấy hỏi cậu bàn ăn trong phòng. Cậu ta lắc đầu ngậm ngùi kể cho tôi nghe về cô bé. Trước đây, nhà cô ở ngay phía sau ngôi nhà tôi đang đứng. Đó cũng là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác, không giàu có sang trọng nhưng rất ấm áp yên vui. Thế rồi mẹ cô bé mất, bà nội – người yêu thương cô nhất cũng ra đi. Cha cô buồn tủi, chán chường suốt ngày uống rượu không thiết đến chuyện làm ăn khiến gia cảnh ngày một lụi bại.Thế rồi, ngôi nhà bị tịch thu, hai cha con phải dọn đến một ngôi nhà tồi tàn để ở. Cô bé phải đi bán diêm từ ngày ấy. Hàng ngày, cô đi rao suốt dọc phố từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về, vậy mà vẫn còn bị cha đánh đập. Đêm nay giao thừa, có lẽ cha cô lại uống say bắt con đi bán diêm…. . Hai chân cô bé như tím bầm, đông cứng lại, cô không bước tiếp được nữa. Vì quá lạnh nên cô dã lén lấy 1 que diêm trg tuối áo ra, tôi thấy trong mắt cô bé hiện ra một lò sưởi ấm áp, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm . Rồi lại vụt tắt . Thế rồi que diêm thứ nhất vụt tắt. Đôi mắt cô bé như hụt hẫng, cô do dự thoáng chốc rồi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Đôi mắt cô long lanh, bờ môi khẽ cử động, có lẽ cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Que diêm thứ hai vụt tắt, cô quẹt tiếp que diêm thứ ba. Lần này, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của mình trong mắt cô bé. Trên mình tôi treo rất nhiều thứ đồ chơi và cô bé đang sung sướng chạy nhảy xung quanh tôi. Nhưng rồi ảo ảnh lại vụt tan, cô bé háo hức quẹt tiếp que diêm thứ tư. Tôi không rõ cô bé nhìn thấy gì trong que diêm ấy, chỉ biết gương mặt cô sáng bừng lên một cách kì lạ. Đôi mắt rạo rực, ấm áp và say mê. Khi que diêm thứ tư vụt tắt, tôi nghe cô hoảng hốt nói trong nước mắt giàn giụa: ” Bà ơi …. từ chối đâu” (câu nói ni ghi trg sách giáo khoa nha) Vừa nói cô vừa vội vàng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác. Cũng chính lúc ấy, giờ giao thừa đã điểm. Trong ngôi nhà tôi đang đứng, mọi người ùa đến quanh tôi. Vì quá bận bịu nên tôi phải đi không đc tiếp tục quan sát. Sáng hôm sau tôi thấy có tiếng lao xao nơi khe tường tối qua cô bé bán diêm đã đứng. Tôi thấy người ta tụ tập rất đông bàn tán. Cô bé bán diêm đêm qua đã chết. Cô chết giữa rất nhiều những que diêm đã cháy ….
Đề một
Tôi là hàng xóm của lão hạc, tôi thường phớt lờ lão vì lão có tính kì cục. Một hôm định qua nhà ông giáo chơi thì thấy lão Hạc đang ở nhà ông Giáo. Tôi nghe lén thì lão Hạc bảo, lão nói với ông giáo:
-Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
-Cụ bán rồi à
-Bán rồi! Họ vừa bắt xong
Nghe như thể lão rất vui, nhưng nhìn bộ mặt của lão như đang thể hiện ngược lại.
-Thế nó cho bắt à? Ông giáo hỏi
Khốn nạn…Ông giáo ơi!…Nó…(Bạn chép đoạn này nhé, đoạn này rất quan trọng nên không thể bỏ được)nỡ tâm lừa nó!
Nghe xong, tôi mới biết chỉ vì con chó mà lão rung động đến vậy, tôi chỉ biết đi về…
2/
trong đêm giao thừa thời tiết lạnh lẽo, giá lạnh. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực lên trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Tôi đang trầm ngâm chờ thời khắc giao thừa thì ngoài đường có tiếng la ầm ĩ của bọn trẻ con. Tôi nhìn ra, thấy đám trẻ con nhà giàu hư đốn đang chuyền nhau chiếc giày rách nát của một cô bé bán diêm. Cô bé gầy gò, yếu ớt, ăn mặc rách rưới đuổi theo chúng đến ngã nhào trên tuyết. Chiếc giày còn lại của cô tuột ra, một chiếc xe trượt tuyết chạy qua, cô né người vội tránh, bánh xe nghiến vào chiếc giày rồi cuốn cả đi. Cô bé ôm mặt khóc nức nở đầy bất lực. Lòng tôi trào lên niềm thương xót khôn nguôi. Cô bé là con cái nhà ai mà tội vậy? Tôi thấy 1 cô bé đang nếp sát vào góc tường giữa 2 ngôi nhà Cô bé thu đôi chân của mình là chắc có lẽ vì quá lạnh chăng? Tôi đem câu hỏi ấy hỏi cậu bàn ăn trong phòng. Cậu ta lắc đầu ngậm ngùi kể cho tôi nghe về cô bé. Trước đây, nhà cô ở ngay phía sau ngôi nhà tôi đang đứng. Đó cũng là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác, không giàu có sang trọng nhưng rất ấm áp yên vui. Thế rồi mẹ cô bé mất, bà nội – người yêu thương cô nhất cũng ra đi. Cha cô buồn tủi, chán chường suốt ngày uống rượu không thiết đến chuyện làm ăn khiến gia cảnh ngày một lụi bại.Thế rồi, ngôi nhà bị tịch thu, hai cha con phải dọn đến một ngôi nhà tồi tàn để ở. Cô bé phải đi bán diêm từ ngày ấy. Hàng ngày, cô đi rao suốt dọc phố từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về, vậy mà vẫn còn bị cha đánh đập. Đêm nay giao thừa, có lẽ cha cô lại uống say bắt con đi bán diêm…. . Hai chân cô bé như tím bầm, đông cứng lại, cô không bước tiếp được nữa. Vì quá lạnh nên cô dã lén lấy 1 que diêm trg tuối áo ra, tôi thấy trong mắt cô bé hiện ra một lò sưởi ấm áp, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm . Rồi lại vụt tắt . Thế rồi que diêm thứ nhất vụt tắt. Đôi mắt cô bé như hụt hẫng, cô do dự thoáng chốc rồi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Đôi mắt cô long lanh, bờ môi khẽ cử động, có lẽ cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Que diêm thứ hai vụt tắt, cô quẹt tiếp que diêm thứ ba. Lần này, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của mình trong mắt cô bé. Trên mình tôi treo rất nhiều thứ đồ chơi và cô bé đang sung sướng chạy nhảy xung quanh tôi. Nhưng rồi ảo ảnh lại vụt tan, cô bé háo hức quẹt tiếp que diêm thứ tư. Tôi không rõ cô bé nhìn thấy gì trong que diêm ấy, chỉ biết gương mặt cô sáng bừng lên một cách kì lạ. Đôi mắt rạo rực, ấm áp và say mê. Khi que diêm thứ tư vụt tắt, tôi nghe cô hoảng hốt nói trong nước mắt giàn giụa: ” Bà ơi …. từ chối đâu” (câu nói ni ghi trg sách giáo khoa nha) Vừa nói cô vừa vội vàng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác. Cũng chính lúc ấy, giờ giao thừa đã điểm. Trong ngôi nhà tôi đang đứng, mọi người ùa đến quanh tôi. Vì quá bận bịu nên tôi phải đi không đc tiếp tục quan sát. Sáng hôm sau tôi thấy có tiếng lao xao nơi khe tường tối qua cô bé bán diêm đã đứng. Tôi thấy người ta tụ tập rất đông bàn tán. Cô bé bán diêm đêm qua đã chết. Cô chết giữa rất nhiều những que diêm đã cháy ….