ai đó giúp mik với
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên (không chép mạng)
0 bình luận về “ai đó giúp mik với
Kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên (không chép mạng)”
Trưa hè êm ả, gió nam lồng lộng thổi. Tiếng chim sâu ríu rít trong vòm lá ngoài vườn. Theo nhịp võng đều đều kẽo kẹt, em lơ mơ rồi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm. Bỗng em nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, văng vẳng đâu đây. Em đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm và phát hiện ra cuốn Tiếng Việt 5 đang thổn thức trên mặt bàn học kê ở góc nhà.
Em liền rời khỏi võng, tới bên bàn và nâng cuốn sách lên, dịu dàng hỏi:
– Làm sao mà khóc? Có chuyện gì buồn nói cho chị nghe nào! Chị có thể giúp gì em chăng?
Nước mắt rưng rưng, cuốn sách ngập ngừng kể:
– Em buồn lắm chị ơi! Chị xem này, bìa của em rách hết cả, gáy thì bị gián nhấm lem nhem. Lũ chuột vấy bẩn lên người em … thật là hôi hám và khó chịu. Em bị rơi xuống gầm tủ đã bao lâu nay mà chị chẳng biết. May mà bà quét dọn và cứu em sáng nay. Nếu không thì … em đâu có được gặp lại chị …
Em chợt nhớ ra rằng sau khi thi xong, em vứt mấy cuốn sách lên nóc tủ, trong đó có cuốn Tiếng Việt này. Chắc là do em quá tay nên nó rơi xuống đất. Từ hôm ấy, em không quan tâm đến chuyện đó nữa mà thanh thản hưởng một mùa hè vui vẻ.
Cuốn sách lại tiếp tục than thở:
– Chị hãy nhìn lại em một chút mà xem! Bên ngoài thì xơ xác, bẩn thỉu, bên trong cũng thảm hại không kém. Trang nào cũng quăn góc và bị gạch xóa lung tung. Thật chẳng ra làm sao cả. Em khổ lắm chị ạ ! Nhớ ngày nào, em cùng các bạn về trường chị với bao sung sướng và hi vọng. Chúng em mong sao sẽ giúp ích cho các anh chị trong học tập. Được về với chị Hiền, em vui lắm. Em được chị ấy giữ gìn, nâng niu. Chị Hiền mặc cho em chiếc áo làm bằng tờ họa báo thật đẹp. Em cùng các bạn được dán nhãn cẩn thận và xếp ngay ngắn trên giá sách. Mỗi khi cần đến, chị Hiền nhẹ nhàng lật giở từng trang. Dùng xong, chị lại cất chúng em vào chỗ cũ. Nhờ thế mà sau một năm học, chúng em vẫn sạch đẹp như mới. Cuối năm, chị Hiền đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Chúng em rất tự hào về người chủ nhỏ của mình và cùng chia vui với chị ấy. Chị Hiền được nghỉ hè và chúng em cũng được nghỉ ngơi.
Rồi năm học mới lại bắt đầu. Em cùng các bạn về với chị – cô chủ mới. Em đã sát cánh bên chị suốt năm học vừa qua. Chị cũng học giỏi như chị Hiền. Có điều tính chị không ngăn nắp lắm. Chị hay bỏ chúng em vung vãi khắp nơi. Lúc cần lại cuống lên tìm kiếm. Sau khi thi được vài ngày, chị quẳng chúng em lên nóc tủ và em đã rơi xuống gầm tủ tối om.
Chẳng ai để ý đến xó xỉnh ấy nên em đành cam chịu đau khổ. Một mình em chống chọi với lũ gián, lũ chuột. Em những tưởng mình sẽ làm mồi ngon cho lũ mối. Nhưng may sao bà đã nhặt em lên, phủi bụi rồi đặt em lên bàn. Thế mà chị chẳng hay biết tí gì!
Trong một chiếc tủ bám đầy bụi và mạng nhện, có một quyển sách đã cũ và một bài kiểm tra điểm kém hàn huyên tâm sự với nhau. Câu chuyện như sau.
Bác sách bắt đầu trước:
– Ui da cái lưng của tôi, tôi không biết tôi đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy này bao nhiêu lâu rồi nữa cậu ạ. Ngày nào, tôi cũng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh chuyển động, chờ đợi từng ngày mà ko biết mình phải chờ đến bao giờ.
Cậu bài kiểm tra giọng cũng uể oải đáp lại:
– Cháu cũng thế bác ạ, từ lúc cháu được trả về là cậu chủ giấu nhẹm cháu vào đây. Cháu cũng đành ở đây nhìn ngày tháng trôi qua.
Bác sách thở dài:
– Những cuốn sách, cây bút, hay bài kiểm tra như chúng ta đều có nhiệm vụ và sứ mệnh là giúp cô cậu chủ của mình học tốt hơn. Ngày ngày, nhìn sự trưởng thành và giỏi giang hơn của cậu chủ nhà mình chính là điều hạnh phúc lớn lao của tôi. Dù giờ đây, cậu chủ không còn cần đến tôi nữa nhưng tôi vẫn luôn dõi theo từng bước của cậu ấy.
– Cháu cũng nghĩ như bác vậy, dù bài kiểm tra có kém nhưng điều quan trọng là cậu ấy học được cái gì sau những thất bại của bản thân. Từ những thất bại và lỗi lầm, cậu ấy phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình mà bước tiếp đúng ko bác? Dù cháu có xấu xí vì điểm 0 tròn trĩnh nhưng nhờ có cháu mà cậu chủ mới nhận thức được việc học quan trọng mà biết mình cố gắng, nỗ lực.
– Đúng rồi cháu à, những đồ dùng học tập của chúng ta đều có sứ mệnh là phục vụ cô cậu chủ trong học tập và công việc. Nhìn sự tiến bộ từng ngày của họ chính là niềm hạnh phúc đối với chúng ta.
– Dần dần, họ sẽ trưởng thành. Lúc đó, chúng ta cũng chỉ muốn họ vẫn trân trọng những thứ đồ dùng đã cũ nhưng chứa đựng những ý nghĩa như chúng ta đúng ko bác?
– Ừ đúng rồi, thôi cháu ngủ đi, muộn rồi.
– Dạ vâng ạ, cháu chào bác ạ.
Màn đêm buông xuống và ngày mai cậu chủ lại tiếp tục hành trình con đường học tập của mình.
Trưa hè êm ả, gió nam lồng lộng thổi. Tiếng chim sâu ríu rít trong vòm lá ngoài vườn. Theo nhịp võng đều đều kẽo kẹt, em lơ mơ rồi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm. Bỗng em nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, văng vẳng đâu đây. Em đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm và phát hiện ra cuốn Tiếng Việt 5 đang thổn thức trên mặt bàn học kê ở góc nhà.
Em liền rời khỏi võng, tới bên bàn và nâng cuốn sách lên, dịu dàng hỏi:
– Làm sao mà khóc? Có chuyện gì buồn nói cho chị nghe nào! Chị có thể giúp gì em chăng?
Nước mắt rưng rưng, cuốn sách ngập ngừng kể:
– Em buồn lắm chị ơi! Chị xem này, bìa của em rách hết cả, gáy thì bị gián nhấm lem nhem. Lũ chuột vấy bẩn lên người em … thật là hôi hám và khó chịu. Em bị rơi xuống gầm tủ đã bao lâu nay mà chị chẳng biết. May mà bà quét dọn và cứu em sáng nay. Nếu không thì … em đâu có được gặp lại chị …
Em chợt nhớ ra rằng sau khi thi xong, em vứt mấy cuốn sách lên nóc tủ, trong đó có cuốn Tiếng Việt này. Chắc là do em quá tay nên nó rơi xuống đất. Từ hôm ấy, em không quan tâm đến chuyện đó nữa mà thanh thản hưởng một mùa hè vui vẻ.
Cuốn sách lại tiếp tục than thở:
– Chị hãy nhìn lại em một chút mà xem! Bên ngoài thì xơ xác, bẩn thỉu, bên trong cũng thảm hại không kém. Trang nào cũng quăn góc và bị gạch xóa lung tung. Thật chẳng ra làm sao cả. Em khổ lắm chị ạ ! Nhớ ngày nào, em cùng các bạn về trường chị với bao sung sướng và hi vọng. Chúng em mong sao sẽ giúp ích cho các anh chị trong học tập. Được về với chị Hiền, em vui lắm. Em được chị ấy giữ gìn, nâng niu. Chị Hiền mặc cho em chiếc áo làm bằng tờ họa báo thật đẹp. Em cùng các bạn được dán nhãn cẩn thận và xếp ngay ngắn trên giá sách. Mỗi khi cần đến, chị Hiền nhẹ nhàng lật giở từng trang. Dùng xong, chị lại cất chúng em vào chỗ cũ. Nhờ thế mà sau một năm học, chúng em vẫn sạch đẹp như mới. Cuối năm, chị Hiền đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Chúng em rất tự hào về người chủ nhỏ của mình và cùng chia vui với chị ấy. Chị Hiền được nghỉ hè và chúng em cũng được nghỉ ngơi.
Rồi năm học mới lại bắt đầu. Em cùng các bạn về với chị – cô chủ mới. Em đã sát cánh bên chị suốt năm học vừa qua. Chị cũng học giỏi như chị Hiền. Có điều tính chị không ngăn nắp lắm. Chị hay bỏ chúng em vung vãi khắp nơi. Lúc cần lại cuống lên tìm kiếm. Sau khi thi được vài ngày, chị quẳng chúng em lên nóc tủ và em đã rơi xuống gầm tủ tối om.
Chẳng ai để ý đến xó xỉnh ấy nên em đành cam chịu đau khổ. Một mình em chống chọi với lũ gián, lũ chuột. Em những tưởng mình sẽ làm mồi ngon cho lũ mối. Nhưng may sao bà đã nhặt em lên, phủi bụi rồi đặt em lên bàn. Thế mà chị chẳng hay biết tí gì!
Giọng kể của cuốn sách vừa buồn tủi vừa pha chút giận hờn, trách móc.
Trách là đúng lắm. Tất cả là tại em, tại cái tính không cẩn thận của em. Em đã không có ý thức giữ gìn sách vở sạch đẹp.
Em ân hận thật sự và chân thành nói:
– Chị thật có lỗi. Chị hứa từ nay trở đi sẽ giữ gìn sách vở cẩn thận.
Trong một chiếc tủ bám đầy bụi và mạng nhện, có một quyển sách đã cũ và một bài kiểm tra điểm kém hàn huyên tâm sự với nhau. Câu chuyện như sau.
Bác sách bắt đầu trước:
– Ui da cái lưng của tôi, tôi không biết tôi đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy này bao nhiêu lâu rồi nữa cậu ạ. Ngày nào, tôi cũng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh chuyển động, chờ đợi từng ngày mà ko biết mình phải chờ đến bao giờ.
Cậu bài kiểm tra giọng cũng uể oải đáp lại:
– Cháu cũng thế bác ạ, từ lúc cháu được trả về là cậu chủ giấu nhẹm cháu vào đây. Cháu cũng đành ở đây nhìn ngày tháng trôi qua.
Bác sách thở dài:
– Những cuốn sách, cây bút, hay bài kiểm tra như chúng ta đều có nhiệm vụ và sứ mệnh là giúp cô cậu chủ của mình học tốt hơn. Ngày ngày, nhìn sự trưởng thành và giỏi giang hơn của cậu chủ nhà mình chính là điều hạnh phúc lớn lao của tôi. Dù giờ đây, cậu chủ không còn cần đến tôi nữa nhưng tôi vẫn luôn dõi theo từng bước của cậu ấy.
– Cháu cũng nghĩ như bác vậy, dù bài kiểm tra có kém nhưng điều quan trọng là cậu ấy học được cái gì sau những thất bại của bản thân. Từ những thất bại và lỗi lầm, cậu ấy phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình mà bước tiếp đúng ko bác? Dù cháu có xấu xí vì điểm 0 tròn trĩnh nhưng nhờ có cháu mà cậu chủ mới nhận thức được việc học quan trọng mà biết mình cố gắng, nỗ lực.
– Đúng rồi cháu à, những đồ dùng học tập của chúng ta đều có sứ mệnh là phục vụ cô cậu chủ trong học tập và công việc. Nhìn sự tiến bộ từng ngày của họ chính là niềm hạnh phúc đối với chúng ta.
– Dần dần, họ sẽ trưởng thành. Lúc đó, chúng ta cũng chỉ muốn họ vẫn trân trọng những thứ đồ dùng đã cũ nhưng chứa đựng những ý nghĩa như chúng ta đúng ko bác?
– Ừ đúng rồi, thôi cháu ngủ đi, muộn rồi.
– Dạ vâng ạ, cháu chào bác ạ.
Màn đêm buông xuống và ngày mai cậu chủ lại tiếp tục hành trình con đường học tập của mình.
mik thêm một bài kiểm tra bị điểm kém vào
mong bn nhận