au cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã có những ngày tháng phiêu lưu đầy mạo hiểm nhưng cũng hết sức thú vị. Tuy vậy, bài học đường đời đầu tiên sau sự việc xảy ra với Dế Choắt vẫn ám ảnh Dế Mèn.
Em hãy đóng vai nhân vật Dế Mèn, tưởng tượng và kể lại cuộc nói chuyện của Dế Mèn và Dế Choắt nhân một ngày Dế Mèn đến thăm mộ Dế Choắt chú ý ko chép mạng????????
Sau cái chết oan uổng của Dế Choắt, tôi như trưởng thành hơn nhiều, đã bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác, đã bắt đầu biết rèn luyện bản thân trở thành người tốt, đi khắp nơi và giúp tất cả mọi người. Nhờ vậy, tôi như được mọi người yêu quý hơn.
Hôm nay, khi đang đi trên đường, tôi gặp một chú gà con đi lạc mẹ. Tôi chạy đến và giúp chú gà ấy. Tìm ròng rã cả ngày trời mới thấy mẹ của chú gà đó. Tôi thở phào mệt mỏi ngồi xuống gốc cây gần đó, nhìn lên bầu trời đag dần tắt nắng, tôi lại cảm thấy ăn năn về cái chết của Dế Choắt. Không kìm lòng được, tôi chạy một mạch đến mộ của Choắt. Mộ của Dế Choắt đơn sơ, giản dị, chỉ cắm vài bông hoa và cỏ dại ở trong lùm cây. Tôi ngắt một bông ha ở gần đó và để trước mộ của chú. Tôi ngồi thụp xuống đất, nhớ lại những lỗi lầm mình đã gây ra cho Dế Choắt. Đến lúc này, tôi mới biết rằng, tôi đã gây ra rất nhiều tội lỗi nhưng Dế Choăt lại luôn bao dung, độ lượng mà tha thứ cho tôi. Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt của tôi chảy xuống từ bao giờ. Ngồi gần một tiếng đồng hồ, tôi ngủ thiếp đi vì đói và mệt. Trong giấc mơ, tôi gặp lại Dế Choắt. Dế Choắt vẫn như ngày nào, vân là cái thân hình gầy guộc, ốm yếu, vẫn là đôi cánh mỏng trơ xương. Dế Choắt vẫn như xưa nhưng tôi thì không, tôi của hiện tại đã thay đổi rồi. Gặp lại Dế Choắt, tôi mừng khôn xiết, chạy tới và ôm cậu ấy. Choắt cười hiền từ, cậu dỗ dành toi như đang dỗ một đứa trẻ. Sau đó, chúng tôi ngồi nói chuyện với nahu rất lâu, rất lâu. Choắt đã nói cho tôi rất nhiều thứ, cậu ây bảo đây là những câu chuyện mà cậu ấy muốn nói từ rất lâu rồi nhưng không biết bầu bạn cùng ai. Tôi cảm thấy thương thay cho Choắt.
Chúng tôi đag cười nói vui vẻ, bỗng tiếng của anh Gà Trống vang lên, đánh thức tôi. Tôi choàng thỉnh giấc. Luống cuống đi tìm Dế Choắt vì sợ mất cậu lần nữa. Tìm mãi không thấy, tôi mới sực tỉnh ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi quay đầu nhì lại mộ của Choắt, thầm nghĩ đây là lần cuối cùng mình đứng trước mộ cậu ấy. Tôi sẽ đi khắp mọi nơi, dùng chính shêức khỏe của mình để giúp đỡ cho mọi người. Sẽ không bao giờ vì thói ích kỉ mà hại chết người vô tội.
Tôi hối hận và đau xót không sao kể xiết. Trò đùa ngỗ ngược của tôi đã khiến cho anh Choắt phải vạ lây. Tôi nhận ra sự tai hại ở cái thói huênh hoang, hống hách của mình. Càng nghĩ đến lời anh Choắt, tôi càng thấy thấm thìa hơn. Hôm nay, tôi thoát nạn nhưng anh Choắt đã phải trả giá bằng mạng sống quí giá thay cho tôi. Còn tôi, nếu không cố mà sửa cái thói hung hăng bậy bạ đi thì khéo rồi tôi cũng sẽ tự rước hoạ vào mình. Sự việc hôm nay quả thực đã dạy cho tôi một bài học đường đời quá lớn. Chắc cho đến mãi sau này, tôi cũng không thể nào quên anh Choắt trong giờ phút hấp hối và lời trăng trối của anh. Anh Choắt ơi, cho tôi tạ tội với anh. đứng trước mộ anh, Mèn tôi xin hứa sẽ trở thành người có ích.