bạn nào giúp mk vs : cảm xúc suy nghĩ của em về người cô trong ngày 20/11 ngắn thôi cho tròn 8 trang hihihihihi:))))

bạn nào giúp mk vs : cảm xúc suy nghĩ của em về người cô trong ngày 20/11
ngắn thôi cho tròn 8 trang hihihihihi:))))

0 bình luận về “bạn nào giúp mk vs : cảm xúc suy nghĩ của em về người cô trong ngày 20/11 ngắn thôi cho tròn 8 trang hihihihihi:))))”

  1. Người ta nói:

    Qua sông thì bắc cầu kiều

    Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.

    Thật vậy! Cứ giả sử xã hội này mà không có nghề dạy học thì không biết nó sẽ trì trệ và kém phát triển đến thế nào! Vậy thì ngay từ bây giờ, chúng ta hãy tỏ ra là những người học trò ngoan bằng cách tỏ lòng biết ơn các thầy, các cô của mình. Họ xứng đáng được chúng ta đời đời nhớ ơn và kính trọng! Điều này cho chúng ta thấy người thầy có vai trò to lớn đối với con đường học vấn của mỗi học trò. Dẫu là học trò bán tự, nhất tự (có câu “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” – một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy), huống hồ chi, chúng ta, trong đời ai chẳng là học trò hơn một lần “nhất tự” hiểu theo nghĩa rộng của khái niệm này. Nhưng điều tôi muốn nói đến ở đây là một mặt khác nữa của câu tục ngữ – Đó cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn chúng ta phải nhớ ơn thầy cô.

    #Kira_Arinz

    @ara bos ris

    Bình luận
  2. Mùa Đông,cơn gió Bấc thổi qua khe cửa sổ khiến bàn tay tôi khẽ run lên vì giá lạnh.Ngoài đường,cây cỏ xác xơ chỉ còn điểm vài chiếc lá.Những con đường,tàu lá chuối,mái nhà,..đã thấm đẫm mưa sa.Dường như,trong cái tiết trời lạnh lẽo thế này,ai cũng phải run lên bần bật.Vậy mà,trong lòng của đám học sinh chúng tôi,vẫn chan chứa một niềm ấm áp đến khó tả. Ngày hai mươi tháng mười một-ngày mà tất cả học sinh chúng tôi có dịp bày tỏ lòng mình với các thầy cô giáo, những người lái đò đã có công dìu dắt, đưa chúng tôi sang bến bờ bên kia.

    Từ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường,chúng tôi đã được bao bọc trong tình yêu thương và sự dạy dỗ ân cần của các thầy cô giáo. Những bài học đạo đức, những con chữ, con số dần dần hiện ra và để lại trong tâm trí non nớt của chúng tôi với biết bao nhiêu là niềm khát vọng.Bấy giờ,tôi đã 15 tuổi rồi,đã đủ lớn để nhận thức được thế nào là đúng,là sai.Tôi đã biết khóc trước những mảnh đời bất hạnh,biết cười khi thấy người khác hạnh phúc,biết nhặt mảnh chai vỡ dưới đường và biết ơn những người có công lao với mình.Nhưng đâu phải ai cũng làm được,tất cả những điều đó,đều là công sức của cha mẹ tôi và cả các nhà giáo nữa.

    Thời gian cứ dần trôi qua,mới ngày nào học lớp 6,mà giờ tôi đã là học sinh cuối cấp hai.Với chúng tôi, sự biết ơn và kính trọng các thầy, các cô là vô bờ bến.

    Thầy cô đã tặng cho chúng tôi một phần trong cuốn sách tri thức của loài người,dạy cho chúng tôi điều hay lẽ phải.Họ dành cho tôi những tình cảm cô trò quý giá nhất,cho tôi biết thế nào là sự bao dung,lòng nhân ái và cả niềm khát vọng,sự cố gắng trước mọi hoàn cảnh.Công ơn đó,làm sao tôi có thể quên được?

    Những ngày này, những ngày của tháng 11, chúng tôimuốn dành tặng thầy cô những bông hoa tươi thắm nhất, đó là những gương sáng về học tập, rèn luyện, những gương sáng về chăm chỉ, đoàn kết, lễ phép…Hay là những lời chúc ngọt ngào,ý nghĩa,cho dù không phải là một món quà lớn lao gì,nhưng đó lại là cả tấm lòng mà tôi chẳng thể nào kể hết được.

    Rồi thời gian qua đi, chúng tôi sẽ phải chia xa mái trường thân thuộc này để lại đứng ở một mốc mới xuất phát mớicủa cuộc đời,chúng tôi sẽ gặp những thầy,cô giáo mới,nhưng tôi luôn ghi nhớ mãi những kỉ niệm tốt đẹp về mái trường, về thầy cô và làm theo những điều mà thầy cô răn dạy.Sau này,tôi sẽ đến thăm những người thầy,người cô tần tảo của tôi,và tìm họ trong đám học trò nhỏ…

    Vote 5* và chọn CTLHN pls. Bài hoàn toàn là tự làm.

    (Mình lớp 7 nên sai sót nhiều,mong thông cảm ạ)

    Bình luận

Viết một bình luận