Bằng đoạn văn bản tự sự ngắn, có sử dụng trợ từ và thán từ, kết hợp với yếu tố miêu tả và biểu cảm, hãy kể lại 1 kỉ niệm về mẹ

Bằng đoạn văn bản tự sự ngắn, có sử dụng trợ từ và thán từ, kết hợp với yếu tố miêu tả và biểu cảm, hãy kể lại 1 kỉ niệm về mẹ

0 bình luận về “Bằng đoạn văn bản tự sự ngắn, có sử dụng trợ từ và thán từ, kết hợp với yếu tố miêu tả và biểu cảm, hãy kể lại 1 kỉ niệm về mẹ”

  1. Mẹ là người luôn bên ta và cùng ta tạo nên bao kỉ niệm đẹp. Giờ em đã lớn nhưng em vẫn nhớ mãi về câu chuyện ngày nhỏ em nghịch ngợm làm mẹ lo lắng. Trong khi mẹ đang nấu cơm vất vả trong căn bếp, thì em ngồi trên nhà xem phim thay vì giúp đỡ mẹ. Thấy mẹ chạy ra chạy vào để chuẩn bị làm thức ăn cho bữa trưa, mồ hôi chảy dài trên gương mặt mẹ em thấy thương mẹ vô cùng. Sau một ngày làm lụng vất vả mẹ lại phải quay cuồng trong công việc nội trợ. Mẹ quả là cô Tấm dịu hiền làm được tất cả mọi thứ cho em. Hình như thiếu món đồ gì đó nên mẹ đã nhờ em trông nhà. Thấy mẹ đạp xe đi, đôi chân mẹ thoăn thoắt trên chiếc bàn đạp, em chỉ chờ có thế và em chạy thật nhanh xuống bếp. Căn bếp sao mà nóng quá, chắc hẳn mẹ đã vô cùng vất vả. Nhìn bếp lửa được mẹ tạm thời làm tắt, em nổi hứng thú giúp mẹ. Vậy là hành trình nấu ăn của em bắt đầu. Mùi khói bếp lửa rơm làm em ngạt thở, nước mắt nước mũi em tèm nhem. Giờ em mới thấy thương cho những vất vả, nhọc nhằn của mẹ. Em chưa nấu được gì cả nhưng đã gây ra đủ thứ họa hoằn. Hình như có mùi khét. Trời ơi! Em đã làm hỏng món thịt kho mẹ đặt trên bếp. Chính lúc đó, mẹ vội vã đạp xe lại. Hai mẹ con nhìn nhau, em nước mắt tèm lem, mặt lấm lét toàn bẩn và thấy mẹ rồi òa lên khóc. Mẹ đứng hình nhưng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Đôi khi kỉ niệm chỉ đơn giản như vậy nhưng hai mẹ con đều bật cười về lần chữa lợn lành thành lợn què của em! 

    Bình luận
  2. Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được tốt trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi.

    Hôm đó, một ngày chủ nhật,   những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giản sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. “Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là lãng phí thời gian” chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát “Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la…lá…lá…la..” thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à” ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào “Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về quà cho con”. Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi là phải rồi.

    Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào “Linh ơi! Đi thôi!”, một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi “Đi đâu?” “Mày không nhớ hôm nay là ngày gì à?” Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp “Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy” Tôi chợt nhớ ra và nói “Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn các bạn nha”. Tôi mời các bạn vào nhà và nói “ chờ tao một chút, đi thay quần áo”. Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bề bộn, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi”. Tôi đắn đo cân nhắc có nên đi hay không, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vả. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây…? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi không đi được và gởi lời xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và không chơi với tôi thì cũng một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy.

    Tôi bắt tay vào công việc. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đũa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn bề bộn xoong nồi, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỷ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.

    Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều” tôi bẽn lẽn “Dạ con đã lớn rồi phải không mẹ”. Mẹ nói “Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này” vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi “Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành quả lao động của một ngày “làm việc”.

    Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi. 

    thán từ là in đậm

    còn trợ từ là in nghiêng

                  mong bạn vote 5* cùng CTLHN

    Bình luận

Viết một bình luận