Bằng một đoạn văn 10 câu, em hãy trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp và số phận của người phụ nữ trong xã hội xưa?

Bằng một đoạn văn 10 câu, em hãy trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp và số phận của người phụ nữ trong xã hội xưa?

0 bình luận về “Bằng một đoạn văn 10 câu, em hãy trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp và số phận của người phụ nữ trong xã hội xưa?”

  1.      Thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến luôn nhỏ nhoi, trôi nổi bấp bênh. Họ đơn thuần chỉ là chổi đầu hè, là thứ tầm thường trong xã hội và bị coi rẻ, không thể tự quyết định được cuộc sống của mình. Quan niệm “trọng nam khinh nữ” đã ăn sâu vào tiềm thức tất cả người dân Việt Nam ta. Sự bó buộc của xã hội phong kiến, sự tàn ác của những thế lực đen tối đã khiến cho cuộc đời của họ đầy những chông gai. Họ bị rẻ rúng, coi thường. Cuộc sống của họ như những cánh buồm nhỏ lênh đênh giũa mặt biển lớn mà không tìm thấy bế bờ. Sống trong xã hội hà khắc như thế nhưng những người phụ nữ vẫn là những người tần tảo, đảm đang. Họ vẫn luôn ánh lên một vẻ đẹp của nhân cách của tình yêu thương, của những phẩm chất tốt đẹp. Những người phụ nữ trong xã hội xưa quả là những con người vẻ đẹp của tâm hồn và phẩm chất dẫu cho thân phận có hèn mọn, cuộc đời có đớn đau. 

    Bình luận
  2. “Thơ chỉ tràn ra khi trong tim ta cuộc sống tràn đầy” (Tố Hữu). Khi xã hội cũ đày đọa thân phận người phụ nữ đến khốn cùng, tủi cực thì thơ dân gian là những tiếng than thân, những lời yêu thương cho họ. Những bài ca dao than thân không khỏi khiến người đọc thấy xa xót, ngậm ngùi mỗi khi đọc lên. Thương cho số phận những người phụ nữ trong xã hội cũ. Tiếc cho những vẻ đẹp hình thể và tâm hồn, những khao khát hạnh phúc mong manh, chấp chới…

    Những bài ca dao than thân nói về số phận người phụ nữ ám ảnh tâm hồn người đọc bởi âm hưởng trầm buồn và những hình ảnh thơ mang tính biểu tượng cao như hình ảnh con cò, trái mù u, dải lụa đào… Đặc biệt là hai tiếng thân em gợi lên sự nhỏ bé, tội nghiệp, đáng thương xiết bao! Thân em là tiếng than về thân phận. Thân em là những nỗi đau trĩu nặng không được giải tỏa. Bởi thế, những câu ca dao gợi sự xót xa, day dứt…

    Ta đồng cảm, chia sẻ với những nỗi khổ ngổn ngang trăm mối của họ. Thật đáng thương, người phụ nữa xưa là nạn nhân của xã hội phong kiến. Với tư tưởng trọng nam khinh nữ, số phận của người phụ nữ hoàn toàn phụ thuộc vào quyền quyết định của người đàn ông: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.Bởi thế, thân em – thân phận người phụ nữ mới bé mọn, trôi nổi làm sao!
    Tôi thầm thấy tiếc cho những vẻ đẹp về hình thức và phẩm giá của người phụ nữ lại bị coi rẻ trong xã hội cũ. Họ vốn mang vẻ đẹp tươi tắn, duyên dáng, hiền thảo: dải lụa đào, giếng giữa đàn, hạt mưa rào… Bi kịch thay cái đẹp ấy lại trở thành món hàng để trao đổi: “Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”. Cái đẹp như một vật dụng mà kẻ sử dụng là người quyết định tất cả: “Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân”.Ta cảm nhận được những xót xa, cay đắng trong từng lời thơ bởi bước chân về nhà chồng với cô gái là bước chân vào một vòng khổ đau không lôi thoát. Hạnh phúc thì xa vời, chỉ có ràng buộc, tủi nhục bế tắc, vô vọng thì ở gần gụi.Người phụ nữ xưa bất công,khổ,ko đc quyết định về cuộc sống cho bản thân mik

              ko hay thì vote mik 2sao để rút kinh nghiệm nhé!  

    Bình luận

Viết một bình luận