Bánh trôi nc (cả bài) Câu 1 :phương thức biểu đạt chính của bài? Câu 2 :nêu nội dung chính của bài? Câu 3 : cho biết bài sử dụng biện pháp nghệ thuật

Bánh trôi nc (cả bài)
Câu 1 :phương thức biểu đạt chính của bài?
Câu 2 :nêu nội dung chính của bài?
Câu 3 : cho biết bài sử dụng biện pháp nghệ thuật gì? Nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật đó.
* Tập làm văn(văn biểu cảm)
Đề 1:loài cây em yêu
Đề 2 phát biểu cảm nghĩ về người thân (ông,bà,anh,chị…)

0 bình luận về “Bánh trôi nc (cả bài) Câu 1 :phương thức biểu đạt chính của bài? Câu 2 :nêu nội dung chính của bài? Câu 3 : cho biết bài sử dụng biện pháp nghệ thuật”

  1. Câu 1: Phương thức biểu đạt chính là Miêu tả ( qua miêu tả phản ánh hình ảnh cực khổ của ng phụ nữ trong xã hội phong kiến )

    Câu 2: 

       ND bài : Phản ánh xã hội phong kiến đối xử nhẫn tâm đối với những ng phụ nữ , ban cho họ moitj cuộc đời bất công và ca ngợi ng phụ nữ trong xã hội phong kiến cho dù hoàn cảnh có ra sao vẫn luôn đứng vững , luôn giữ tấm lòng thuỷ chung

     Câu3

        Nghệ thuật : điệp từ , thành ngữ , tính từ , cặp quan hệ từ => khẳng định vẻ đẹp chiếc bánh trôi dù vẻ ngoài rắn hay nát nhưng chất lượng .

       Đối vs ng phụ nữ : 

       Hình ảnh ẩn dụ – thành ngữ ngụ ý chỉ cuộc đời bấp bênh trôi nổi vô định 

        Nói lên thân phận khổ đau của ng phụ nữ trong xã hội phong kiến qua hình ảnh ẩn dụ là chiếc bánh trôi

    Bình luận
  2. câu1

    PTBĐ: biểu cảm

    câu 2 bài  thơ thể hiện cảm hứng nhân đạon, trong văn học vn dưới thời pk. đồng thời gợi ca vẻ đẹp phẩm chất của người phụ nữ và thể hiện niềm thương yêu cảm sâu sắ với thân phận chìm nổi của học.

    câu 3

    vận dụng quy tắc của thơ đường luật 

    s dụng ngôn ngữ thơ bình dị, gần gũi với lời ăn tiếng nói hàng ngày.

    *Tập làm văn(văn biểu cảm) Đề 1:loài cây em yêu

    Từ lâu, cây tre đã trở thành một phần cuộc sống của người dân Việt, cây tre có mặt trong những câu truyện cổ tích, là biểu tượng của làng quê, là tượng trưng cho người Việt Nam. Nên dù có đi đâu, về đâu, tre sẽ luôn in đậm trong tâm tưởng mỗi người con Việt Nam, tự hào giới thiệu vẻ đẹp của nó với thế giới.

    Tre Việt Nam thật đặc trưng, bởi vẻ đẹp của nó, sự khẳng khiu mà kiên cường, cứng chắc vì thân tre thẳng, bên trong rỗng, phân thành nhiều đốt, trên thân tre có các mấu mắt. Và cây Tre cũng là một loại thực vật có hoa, nhưng chỉ nở hoa một lần duy nhất vào lúc cuối đời. Hoa tre có mùi hương hơi nồng và có màu vàng nhạt như màu đất.

    Tre được đặc trưng bởi thế hệ, sự tiếp nối của nó nối tiếp kéo dài đến muôn đời, biểu tượng cho sức sống bền bỉ mãnh liệt, bên cạnh cây tre to, già cao tới 5 mét, thì đứng cạnh nó là cả khóm tre nhỏ, vậy mới có câu “tre già măng mọc”, ít khi nào thấy nó đứng riêng rẽ, vì tính sống quần thể, bền chắc đang lớn, tạo nên vùng xanh mát, xào xạc trong gió, kẽo kẹt bởi những thân cây khẳng khiu. Còn lá tre thì nhỏ, thon, dẹp, thuôn nhọn về phía đầu, sắc.

    Tre rất dễ sống. Đặc biệt, giữa một đất nước nhiệt đới gió mùa “xanh muôn ngày cây lá khác nhau”, thảm thực vật vô cùng phong phú, loài hoa đặc trưng, tre là một đại diện bởi sự góp phần tạo nên lịch sử đặc biệt của dân tộc, vì tre xuất hiện ở hầu hết các làng quê Việt, trên núi trên đồi Việt Nam từ nam ra Bắc bạt ngàn tre nứa, đồng bằng thì lúc nào cũng là được lũy tre bao bọc, bờ đê Việt Nam cũng nhờ có tre xanh để chắn sóng, ngăn lũ vào quê nhà.

    Tre là bạn đồng hành thủy chung, thân thiết của người từ thuở xa xưa gian lao suốt nhiều thế kỷ khai hoang mở đất để rồi dựng nước. Tre xuât hiện trong các tác phẩm văn học cổ, chắc hẳn ta chẳng thể quên được câu truyện cổ tích Thánh Gióng, khi giặc đến, ông đã một mình lao vào quân giặc Ân ngông cuồng, ồ ạt tiến vào hòng cướp nước ta. Khi kiếm nhà vua ban gẫy, ông đã nhổ bụi tre hai bên đường để quất vào lũ giặc làm giặc chết như rạ, đi đến đâu chết đến đó, đã giúp nước ta thoát nạn, hình ảnh ấy vẫn vẹn nguyên trong tấm lòng nhân dân ta cho đến ngày hôm nay. Trong những tác phẩm văn thơ hiện đại, có bài thơ “tre Việt Nam” của Nguyễn Duy có câu:

    Thân gầy guộc, lá mong manh

    Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?

    Ở đâu tre cũng xanh tươi

    Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu

    Tre dù thời nào, cũng theo người cùng một lúc làm nên cả văn hóa vật thể lẫn văn hóa phi vật thể cho xứ sở chúng ta, từ gỗ, từ đũa, từ củi,…trở thành vật dụng không thể thiếu được trong cuộc sống của người nông như rổ, rá cũng từ nan tre qua bàn tay tháo vát của thợ lành nghề, trở thành sản vật như hình ảnh cây nêu ngày Tết mang ý nghĩa xua đuổi tà ma xâm nhập, phá quấy đời sống của người dân ta, trở thành những loại nhạc cụ nổi tiếng âm thanh sâu sắc,…nó giờ đây đã trở thành hình thức văn hóa phi vật thể đã được công nhận của Việt Nam trước thế giới.

    Quả nói không sai khi tre cũng đại diện con người lại nhận ra sự tương hợp kỳ lạ giữa phẩm chất của tre với cốt cách của chính mình, tre ăn ở với người đời đời, kiếp kiếp, trở thành tri kỉ, bảo vệ con người trong mọi thời kì. Tre đứng thẳng, dù nghiêng ngả, oằn mình chịu đựng đau đớn đến đâu, cũng quật cường phất lên. Tre đại diện cho những phẩm chất tốt đẹp nhất của Người Việt, đó là sự thủy chung, son sắt, sự kiên cường, thanh cao, bất khuất, là đức tính kiên cường ẩn trong khả năng thích ứng dẻo bền vô hạn trước mọi tai họa thiên nhiên cũng như mọi biến thiên, bão táp và bi kịch lịch sử.

    Tre luôn là biểu tượng cho người Việt, đất Việt, bởi những đức tính của nó giống với con người, nó xuất hiện làm đẹp cho dân tộc Việt, những đóng góp của nó với đất nước là vô cùng to lớn không kể xiết dù trải qua bao đời. Ta thầm cảm ơn mẹ thiên nhiên đã trao tặng món quà vô giá đó cho chúng ta, sẽ cố gắng phát triển, bảo vệ loài tre đó để mang đến nhiều niềm tự hào hơn cho đất nước.

    Đề 2 phát biểu cảm nghĩ về người thân (ông,bà,anh,chị…)

    Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu – đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ nhưng chắc chắn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.

    Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học cơ sở ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.

    Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.

    Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.

    Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng…

    “ Ầu ơ … ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi…”

    Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất này với bất kỳ không gian nào.

    Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử:

    “Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng… gió lay mẹ rụng … con phải mồ côi”.

    Buổi chiều về, đem cảm xúc đó thổ lộ với ba, con lại nghe ba sụt sùi tiếc thương đã một lần lầm lỡ khi vô tình để mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất sợ mồ côi chăng? Có lẽ thế! Mồ côi với tình yêu thiêng liêng bất tận! Mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! Mồ côi sự chở che từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đã là người lớn như ba! Mồ côi sự nuông chiều trong thời thơ dại! Mồ côi cả trong buổi xế chiều!… Ba chỉ ngậm ngùi đọc câu ca dao xưa cũ:

    “Công cha như núi Thái sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

    Ta chợt rùng mình sợ hãi thật sự nếu trên đời này, ta hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền!

    Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông mà khi nhỏ ta cứ ngỡ nồi lá xông là thuốc thần để con hết bệnh!

    “Con ho lòng mẹ tan tành.
    Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”.

    Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim!

    Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xuýt xoa? Cảm nhận được nỗi đau lúc này là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?

    Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang sách mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người từ miền quê xa lắc. Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ta thán.

    Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và ngồi bên may vá, khâu lại từng chiếc khuy, đắp bạ từng mảnh vải áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ sức mai dậy sớm đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con từng ly nước cam ngọt lịm tình yêu thương. Đến khi con chim nhạn lạc bầy kêu sương đâu đó giữa không gian mênh mang của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo rằng để mẹ cùng thức quá khuya làm sao ngày mai mẹ tiếp tục ra đồng dưới nắng?

    Cũng đã có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm lên, cứng cáp hơn lên và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn nghiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người.

    Hôm nay trên chiếc xe đạp mẹ mua cho con vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường trong niềm hân hoan như đang trong vòng tay mẹ, con đã tiếp cận môi trường mới, Thầy cô mới, bạn bè mới trong veo tuổi thơ học trò, con chắc vẫn không bao giờ thiếu sự lo lắng, nhớ thương của người mẹ hiền tần tảo.

    Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.

    Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.

    Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình.

    Bình luận

Viết một bình luận