Biểu cảm về một góc em yêu (góc phố,góc bàn,góc trường,…)
0 bình luận về “Biểu cảm về một góc em yêu (góc phố,góc bàn,góc trường,…)”
Thời gian đẹp nhất để đứng ngắm như thế là giữa buổi mai với ánh nắng trong vắt, ngọt ngào lấp lánh trên những tàng me, trên triệu triệu mắt lá bàng xoe tròn như những bông hoa xanh thắm, hoặc gần cuối buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực rỡ rọi nghiêng nghiêng len lỏi qua những hàng cây.
Sân trường cô đẹp đến nao lòng. Nhưng không phải bất kỳ ai đều cảm nhận được vẻ đẹp ấy, càng không phải với những ai lần đầu đến nơi này.Ngày cô đến, buồn mang mang nỗi buồn xa trường lớp, thầy cô, bạn bè đồng nghiệp, xa tụi nhỏ thân thương, nên hờ hững lắm với cảnh vật nơi đây. Cô vô tình không thấy được những tán lá xòe rộng như chào đón cô trong niềm hân hoan, những mắt lá tinh nghịch tươi vui đang dõi theo bước chân cô lạc lõng.Hè đến, cô thất vọng vì không thấy hoa phượng đỏ cháy lòng, hay hoa bằng lăng tím ngát luyến lưu như những mùa hè trước ở sân trường nơi công tác cũ của cô. Cô bực bội vô lý với những hàng cây không hoa nhạt nhẽo. Thế nhưng cây dường như không mảy may hờn trách, vẫn rung rinh những cánh lá hồn nhiên trước gió và dưới ánh nắng mùa hè.Rồi hè qua…Thu sang cùng những áng mây bàng bạc. Lác đác những chiếc lá bàng chợt một sớm mai bỗng dưng đỏ thắm. Chiếc lá đỏ nằm giữa vòm lá xanh, như những xúc cảm tươi mới thổn thức trong tim người, để người bâng khuâng cảm nhận và tự hỏi lòng:“Có lá bàng đỏ ốiThổn thức giữa vòm xanhTình có như lá đỏSớm mai kia lìa cành?”Thế rồi trong niềm vui ngày ngày đến lớp của cô có thêm những chiếc lá đỏ ngời ngợi ngoài kia qua những ô cửa nhỏ…Học trò nơi này không như học trò trường cũ. Học trò nơi này khiến thầy cô trăn trở nhiều hơn. Mỗi ngày lên lớp của cô là mỗi ngày của những cung bậc cảm xúc. Có khi hân hoan bước đi trên sân trường, nhìn chiếc lá rơi thấy cũng đáng yêu, là khi cô hài lòng với bài giảng được truyền tải đến các em trọn vẹn, với tiết sinh hoạt lớp cùng những trò chơi, những câu chuyện kể vui vẻ nhẹ nhàng mà bao hàm ý nghĩa giáo dục tư tưởng sâu xa được các em chào đón nhiệt thành. Nhưng cũng không ít lần cô bước ra khỏi lớp, kéo lê bước chân nặng nhọc, những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, bởi bài giảng cô tốn bao công sức đêm qua, bởi câu chuyện cùng thâm ý sâu xa cô gởi gắm các em hôm trước vẫn chưa có hiệu ứng gì về phía các em. Và, lá me vàng rơi rơi như mưa trong gió, như dịu dàng an ủi, dịu dàng sẻ chia…Mùa đông…Những lá bàng đỏ ối dần rơi, vẫn màu đỏ thắm tuyệt đẹp, đỏ từng vạt trên sân trường. “Những nhánh khô gầy” trơ ra trong rét mướt, thương thiệt là thương…Một sáng mùa xuân, những chồi lá non chợt thức, nhú ra cả trăm nghìn chồi, nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ, tự hào vươn thẳng lên đón ánh nắng mai, và, ngay sáng hôm sau, đã bung xòe ra như những bàn tay mềm mại bé xíu, xanh mướt mát, ve vuốt lòng người, để từ đó dâng trào sức xuân, cùng cảm xúc trìu mến, yêu thương dâng tặng cuộc đời.Dưới những vòm lá xanh mỗi ban mai lấp lánh trong nắng hay mỗi chiều về rung rinh đùa vui trong gió này, là vội vã những bước chân vào lớp học, là những tiếng cười nói lao xao, hồn nhiên giờ ra chơi, là lời phát biểu ấm áp của thầy giáo hiệu trưởng mỗi thứ hai sinh hoạt trước cờ, những hoạt động ngoại khóa sinh động, cuốn hút…Dưới những vòm lá ấy, có cả cô giáo lòng tràn ngập yêu thương, chân bước bâng khuâng, mỉm miệng cười khi gió cứ trêu tà áo lụa bay bay…Dưới những vòm lá xanh mỗi ban mai lấp lánh trong nắng hay mỗi chiều về rung rinh đùa vui trong gió này, là vội vã những bước chân vào lớp học, là những tiếng cười nói lao xao, hồn nhiên giờ ra chơi, là lời phát biểu ấm áp của thầy giáo hiệu trưởng mỗi thứ hai sinh hoạt trước cờ, những hoạt động ngoại khóa sinh động, cuốn hút…Và đây là trường cũ, nơi cô đã trải qua thời áo trắng xôn xao và 4 năm học ở đây. Nơi phượng giờ này đã nở những chùm hoa lửa cháy lòng….
Thời gian đẹp nhất để đứng ngắm như thế là giữa buổi mai với ánh nắng trong vắt, ngọt ngào lấp lánh trên những tàng me, trên triệu triệu mắt lá bàng xoe tròn như những bông hoa xanh thắm, hoặc gần cuối buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực rỡ rọi nghiêng nghiêng len lỏi qua những hàng cây.
Sân trường cô đẹp đến nao lòng. Nhưng không phải bất kỳ ai đều cảm nhận được vẻ đẹp ấy, càng không phải với những ai lần đầu đến nơi này.Ngày cô đến, buồn mang mang nỗi buồn xa trường lớp, thầy cô, bạn bè đồng nghiệp, xa tụi nhỏ thân thương, nên hờ hững lắm với cảnh vật nơi đây. Cô vô tình không thấy được những tán lá xòe rộng như chào đón cô trong niềm hân hoan, những mắt lá tinh nghịch tươi vui đang dõi theo bước chân cô lạc lõng.Hè đến, cô thất vọng vì không thấy hoa phượng đỏ cháy lòng, hay hoa bằng lăng tím ngát luyến lưu như những mùa hè trước ở sân trường nơi công tác cũ của cô. Cô bực bội vô lý với những hàng cây không hoa nhạt nhẽo. Thế nhưng cây dường như không mảy may hờn trách, vẫn rung rinh những cánh lá hồn nhiên trước gió và dưới ánh nắng mùa hè.Rồi hè qua…Thu sang cùng những áng mây bàng bạc. Lác đác những chiếc lá bàng chợt một sớm mai bỗng dưng đỏ thắm. Chiếc lá đỏ nằm giữa vòm lá xanh, như những xúc cảm tươi mới thổn thức trong tim người, để người bâng khuâng cảm nhận và tự hỏi lòng:“Có lá bàng đỏ ốiThổn thức giữa vòm xanhTình có như lá đỏSớm mai kia lìa cành?”Thế rồi trong niềm vui ngày ngày đến lớp của cô có thêm những chiếc lá đỏ ngời ngợi ngoài kia qua những ô cửa nhỏ…Học trò nơi này không như học trò trường cũ. Học trò nơi này khiến thầy cô trăn trở nhiều hơn. Mỗi ngày lên lớp của cô là mỗi ngày của những cung bậc cảm xúc. Có khi hân hoan bước đi trên sân trường, nhìn chiếc lá rơi thấy cũng đáng yêu, là khi cô hài lòng với bài giảng được truyền tải đến các em trọn vẹn, với tiết sinh hoạt lớp cùng những trò chơi, những câu chuyện kể vui vẻ nhẹ nhàng mà bao hàm ý nghĩa giáo dục tư tưởng sâu xa được các em chào đón nhiệt thành. Nhưng cũng không ít lần cô bước ra khỏi lớp, kéo lê bước chân nặng nhọc, những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, bởi bài giảng cô tốn bao công sức đêm qua, bởi câu chuyện cùng thâm ý sâu xa cô gởi gắm các em hôm trước vẫn chưa có hiệu ứng gì về phía các em. Và, lá me vàng rơi rơi như mưa trong gió, như dịu dàng an ủi, dịu dàng sẻ chia…Mùa đông…Những lá bàng đỏ ối dần rơi, vẫn màu đỏ thắm tuyệt đẹp, đỏ từng vạt trên sân trường. “Những nhánh khô gầy” trơ ra trong rét mướt, thương thiệt là thương…Một sáng mùa xuân, những chồi lá non chợt thức, nhú ra cả trăm nghìn chồi, nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ, tự hào vươn thẳng lên đón ánh nắng mai, và, ngay sáng hôm sau, đã bung xòe ra như những bàn tay mềm mại bé xíu, xanh mướt mát, ve vuốt lòng người, để từ đó dâng trào sức xuân, cùng cảm xúc trìu mến, yêu thương dâng tặng cuộc đời.Dưới những vòm lá xanh mỗi ban mai lấp lánh trong nắng hay mỗi chiều về rung rinh đùa vui trong gió này, là vội vã những bước chân vào lớp học, là những tiếng cười nói lao xao, hồn nhiên giờ ra chơi, là lời phát biểu ấm áp của thầy giáo hiệu trưởng mỗi thứ hai sinh hoạt trước cờ, những hoạt động ngoại khóa sinh động, cuốn hút…Dưới những vòm lá ấy, có cả cô giáo lòng tràn ngập yêu thương, chân bước bâng khuâng, mỉm miệng cười khi gió cứ trêu tà áo lụa bay bay…Dưới những vòm lá xanh mỗi ban mai lấp lánh trong nắng hay mỗi chiều về rung rinh đùa vui trong gió này, là vội vã những bước chân vào lớp học, là những tiếng cười nói lao xao, hồn nhiên giờ ra chơi, là lời phát biểu ấm áp của thầy giáo hiệu trưởng mỗi thứ hai sinh hoạt trước cờ, những hoạt động ngoại khóa sinh động, cuốn hút…Và đây là trường cũ, nơi cô đã trải qua thời áo trắng xôn xao và 4 năm học ở đây. Nơi phượng giờ này đã nở những chùm hoa lửa cháy lòng….