Các bạn có thể làm giúp mình bài văn” cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ”không ? Mình cảm ơn!

Các bạn có thể làm giúp mình bài văn” cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ”không ? Mình cảm ơn!

0 bình luận về “Các bạn có thể làm giúp mình bài văn” cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ”không ? Mình cảm ơn!”

  1. Tuổi thơ là một phần của cuộc sống mỗi người, vui có buồn có. Nhưng khi thời gian qua đi, tất cả những phần kí ức ở lại phía sau đều vô giá. Đối với tôi, chúng mang lại một cảm xúc thật dễ chịu. Xin bạn hãy lắng nghe nó.

    Chợt nhớ lại những ngày trưa hè chói chang, ve kêu inh ỏi nghe điếc đầu, nguyên lũ trẻ tầm bày tám tuổi đầu không đội mũ dắt nhau khẽ trèo sang vườn nhà hàng xóm. Đứa nào cũng đi chân trần, tự nói rằng mình là bạn thân của nắng và gió, hơn hẳn những đứa con nít thành thị. Mặc dù chỉ là trẻ con, chúng tôi đã hiểu được những thứ có giá trị thật sự trong cuộc sống. Nhưng chẳng ai quan tâm điều đó đâu, vì trước mắt là những trái ổi xanh mướt, mập mạp, to bằng nắm tay người lớn. Hạnh phúc hiện tại của tụi tôi rất thực tế, đó là những thứ lấp đầy cái bụng của mình. Đó là một triết lý khá buồn cười của những đứa tôi – người tự cho mình là nhà lãnh đạo của cả nhóm (cũng là đầu têu trò hái trộm ổi). Tôi lúc đầu đứng lên chỉ đạo nghe hùng hồn lắm, nhưng khi bị chó rượt thì bị cả đám bỏ lại sau. Buổi trưa đang yên tĩnh bị tiếng cười giòn giã của lũ quỷ nhỏ ấy làm xao động.

    Tuổi thơ sẽ mất đi hương vị đậm đà khi không có kỉ niệm buồn. Điểm kém là một ví dụ điển hình. Nhưng từ chính thất bại đó đã bồi đắp thêm kinh nghiệm cho bản thân, từ đó mới có được tôi của hôm nay, một tôi thật sự thành công. Hiếm ai biết được sau bức màn hiện tại là quá khứ đầy lỗi lầm. Khi nhỏ, tôi luôn tự trách mình sao ngốc quá. Rồi theo thời gian, đến độ tuổi biết suy nghĩ chín chắn, tôi hiểu ra rằng tôi đã từng là trẻ con nên có sai cũng không sao.

    Hơn cả những gì đang có ở hiện tại, bất kỳ ai cũng có một tuổi thơ dữ dội đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Đối với tôi, những giây phút khiến mình xấu hổ nhất trong quá khứ đã qua đi, giờ chỉ còn lại bốn chữ tuổi-thơ-thân-yêu vô giá mà ai cũng muốn trở lại, kể ra với gió mây. Vũ trụ bao la, không gian rộng lớn, có ai nỡ quên tuổi thơ? Có ai nỡ quên cái cảm giác khi cắn sâu vào trái ổi ngọt ngào? Nếu bạn quên, xin hãy nhớ lại từng hương vị đó, hương vị của ánh nắng chan hòa, mùi thơm ngào ngạt của bông lúa trĩu nặng ngoài đồng đi, rồi sẽ không bao giờ nhỡ một chi tiết nào của chuyến phiêu lưu thú vị thời ấu thơ.

    Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại. Trong bạn và tôi đã, đang và sẽ mãi mãi là một đứa trẻ bảy tám tuổi với niềm hạnh phúc cỏn con là lấp đầy cái bụng với thật nhiều ổi xanh hái trộm từ nhà hàng xóm.Đây nhé bạn

    Bình luận
  2. Tuổi thơ là gì? Tuổi thơ là nơi một khi đi qua ta không bao giờ có thể trở lại được nữa. Tuổi thơ là nơi chứa đựng những kí ức, những kỉ niệm với người thân, với bạn bè trong suốt quá trình con người ta trưởng thành. Tuổi thơ là vô giá, là thứ mà không bao giờ con người có thể mua bán đổi chác. Và đó cũng là nơi chứa đựng biết bao vui buồn, biết bao những cảm xúc thăng trầm trong quãng đời ngắn ngủi của con người.

    Tuổi thơ tôi là những niềm vui bất tận. Ngày còn thơ bé, cuộc sống mới thật đơn giản biết bao. Tuổi thơ ai cũng gắn liền với một vùng đất quê hương thân thương. Đó là nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước vào mỗi buổi chiều tà trên con đê dài rộng lộng gió trời. Đó là nơi có những cánh đồng lúa bát ngát rạo rực sự sống mà mỗi chúng ta đều đã từng theo chân ba mẹ đến để gặt hái, cấy lúa. Đó là dòng nước mát lành trong trẻo của dòng dông quê mà chúng ta hòa vào trong những ngày trời nắng nóng chói chang gay gắt. Mỗi khi có cơn mưa rào đầu mùa là mấy đứa trong xóm tôi lại rủ nhau ra sân chơi trò tạt nước, cùng nhau hòa vào làn mưa mà cảm thấy sảng khoái, rạo rực. Có những ngày tôi cùng lũ trẻ trong xóm men theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui như vỡ òa khi cả đám bắt được những chú cá, những con ốc, con cua cho đầy giỏ. Nhớ nhất những hôm đêm tối trời đã khuya, trăng lên cao sáng một khoảng trời soi chiếu cho lũ trẻ chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, chơi rồng rắn lên mây, chơi trốn tìm. Mệt rồi, cả lũ cùng nằm xuống trên chiếc chõng tre của nhà tôi đặt ngoài sân, cùng nhau nghe bà tôi kể những câu chuyện cổ tích, cùng nhau tâm sự đôi khi còn kể cho nhau những câu chuyện ma quái rồi mặt đứa nào đứa nấy tái mẹt đi vì sợ hãi. Những niềm vui cứ thế theo chân tôi đến khi tôi bắt đầu trưởng thành…

    Có niềm vui, ắt sẽ có nỗi buồn. Buồn khi bị ba mẹ đánh bằng roi vì đi mải đi chơi không chịu về nhà. Buồn khi đứa bạn hàng xóm bỗng chuyển đi nơi khác sinh sống để lại tôi bơ vơ một mình. Buồn khi bị bọn trẻ xóm khác bắt nạt trêu đùa… Và buồn nhất, đau đớn nhất là trong quãng tuổi thơ ngắn ngủi ấy tôi đã mất đi bà nội- người mà tôi yêu quí, kính trọng nhất nhà. Mỗi khi tôi vui, bà là người đầu tiên tôi tìm đến để chia sẻ. Mỗi khi tôi buồn, bà là người duy nhất tôi tìm về để tâm sự, để được bà vỗ về che chở. Vậy mà ngày hôm ấy, bà đã ra đi mãi mãi… Nỗi buồn ấy đã theo tôi, nó đã khắc vào tim tôi một khoảng trống mà bất cứ ai, bất cứ thứ gì cũng không thể lấp đầy được…

    Tuổi thơ tôi là những tháng ngày đáng nhớ. Đó là nơi hội tụ tất cả những cung bậc cảm xúc thân thương vui có, buồn có, đau đớn có, hạnh phúc có… Cuộc đời con người là hữu hạn, nhưng kí ức tuổi thơ lại là vĩnh cửu mà không ai có thể lãng quên được. Nếu có thể, tôi hay bất kì ai đi chăng nữa, nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, có thể thốt lên rằng: “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” để có thể đắm chìm vào thế giới ngọt ngào một lần nữa

    Bình luận

Viết một bình luận