Cảm nghĩ của em về thầy cô giáo….ai rảnh hom zô chs nek
0 bình luận về “Cảm nghĩ của em về thầy cô giáo….ai rảnh hom zô chs nek”
Tôi đã nghe thầy đọc trong vài ngày Đất nước thơ xanh đỏ. Mái chèo vang vọng sông xa Nhẹ nhàng như giọng một bà già …
Đó là những câu thơ trong bài thơ Nghe cô giáo bạn đọc – một bài thơ mà em vô cùng yêu thích. Lý do tôi yêu bài thơ đó không chỉ vì nó rất đẹp, mà hơn hết là vì nó dường như viết về người thầy mà tôi yêu quý nhất – thầy Khoa.
Thầy Khoa là giáo viên chủ nhiệm của tôi hồi cấp hai. Khi đó, anh đã hơn 40 tuổi, đi dạy được gần 20 năm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã sợ hãi trước vẻ ngoài nghiêm túc của anh. Anh Khoa có vẻ ngoài điển hình của một giáo viên nghiêm túc. Mái tóc màu bạch kim của Sư phụ luôn được chải gọn gàng. Khi đến trường, cậu ấy luôn mặc áo sơ mi phẳng phiu và quần tây một màu. Ngay cả đôi giày da của chủ nhân cũng sáng bóng và sạch sẽ. Gương mặt cô luôn nghiêm nghị, bầu bĩnh và ít khi cười. Hàng ngày, cậu ấy luôn đến trường đúng giờ. Cứ năm phút trước khi bắt đầu giờ học, cậu ấy lại có mặt trên bàn giáo viên. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn học trò của mình.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cứng rắn, có phần lạnh lùng là một trái tim dịu dàng, luôn đong đầy yêu thương. Cô giáo dạy chậm và cẩn thận. Những gì học sinh chưa hiểu, giáo viên sẽ dạy cho các em. Nếu bạn không hiểu, hãy dạy gấp đôi. Nếu bạn không hiểu, hãy dạy ba lần. Không bao giờ giáo viên khó chịu. Tôi cũng không thấy cô giáo mắng học sinh. Khi ai đó phạm lỗi, giáo viên giữ im lặng và nhìn học sinh cho đến khi học sinh nhỏ thú nhận. Cách phạt học sinh của giáo viên cũng rất khác. Anh không đánh đập, mắng mỏ hay sao chép, cũng không gọi điện cho bố mẹ. nhưng thầy chỉ yêu cầu học sinh ngồi yên lặng trong góc lớp. Ngồi cho đến cuối buổi học, sau đó về nhà. Tuy nhiên, tôi thấy cách của cô giáo vô cùng hiệu quả. Trên lớp của thầy, tất cả học sinh đều học tập nghiêm túc.
Hồi đó, dù đã học lớp 2 nhưng tôi vẫn đọc rất kém. Không chỉ đọc chậm mà còn không thể đọc liền mạch, tỉnh táo. Mỗi lần cô đứng lên đọc, học sinh đều cười. Vì vậy, trong tiết tập đọc đầu tiên do thầy Khoa dạy, tôi rất lo lắng. Khi đến lượt tôi, cô ấy đứng lên đọc, tay đẫm mồ hôi và chăm chú vào trang sách. Tôi bắt đầu đọc dòng chữ “Hôm nay … là …” Chưa hết, tiếng cười quen thuộc của bạn đã vang lên, nhưng nó dừng lại ngay lập tức. Khi tôi nhìn lên khỏi trang, thầy Khoa đang nghiêm túc nhìn vào lớp. Khi mọi người đã yên lặng, cô giáo nhẹ nhàng nói: Tiếp tục đọc. Và sau đó, lần đầu tiên trong nhiều ngày, tôi đứng và đọc một bài báo trước lớp. Mặc dù tôi đọc chậm và lúng túng, nhưng cô giáo vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nếu trẻ không đọc được từ đó, giáo viên sẽ đọc mẫu cho trẻ nghe trước rồi học theo. Sau khi tôi đọc xong, anh ấy gật đầu và nói: Được rồi, mời anh ngồi. Lời khen đó của thầy khiến tôi vô cùng hạnh phúc và có thêm niềm tin. Kể từ ngày đó, mỗi buổi tập đọc, cô giáo đều yêu cầu tôi dạy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng cố gắng rèn luyện. Ở nhà, tôi luyện đọc mỗi ngày để nâng cao khả năng của mình. Vì vậy, chỉ hơn một tháng sau, tôi đã có thể đọc rất tốt. Ngày hôm sau, lần đầu tiên, tôi tình nguyện đứng dậy để đọc. Đọc xong tôi vui vẻ ngắm nhìn cậu ấy, và đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười như vậy, một nụ cười hạnh phúc khi học sinh của tôi tiến bộ. Điều mà Khoa mang lại cho tôi là sự bao dung và niềm tin của một người thầy. Chính sự tin tưởng của các thầy cô đã giúp em có thêm động lực để cố gắng học tập hơn nữa.
Tính đến nay đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh thầy ngồi bên ngưỡng cửa, đọc kinh vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi. Anh luôn yêu và yêu em rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, tôi đều ghé qua lớp học của anh. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, nhớ ngày xưa. Và lặp lại bằng giọng của giáo viên.
Mong thầy luôn mạnh khỏe, sống vui vẻ. Để có thể thực hiện được ước mơ của mình, nuôi dưỡng thêm nhiều thế hệ học sinh. Hãy để những đứa trẻ như bạn một lần nữa có cơ hội được học với một người thầy tuyệt vời như cô giáo.
Tôi đã nghe thầy đọc trong vài ngày
Đất nước thơ xanh đỏ.
Mái chèo vang vọng sông xa
Nhẹ nhàng như giọng một bà già …
Đó là những câu thơ trong bài thơ Nghe cô giáo bạn đọc – một bài thơ mà em vô cùng yêu thích. Lý do tôi yêu bài thơ đó không chỉ vì nó rất đẹp, mà hơn hết là vì nó dường như viết về người thầy mà tôi yêu quý nhất – thầy Khoa.
Thầy Khoa là giáo viên chủ nhiệm của tôi hồi cấp hai. Khi đó, anh đã hơn 40 tuổi, đi dạy được gần 20 năm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã sợ hãi trước vẻ ngoài nghiêm túc của anh. Anh Khoa có vẻ ngoài điển hình của một giáo viên nghiêm túc. Mái tóc màu bạch kim của Sư phụ luôn được chải gọn gàng. Khi đến trường, cậu ấy luôn mặc áo sơ mi phẳng phiu và quần tây một màu. Ngay cả đôi giày da của chủ nhân cũng sáng bóng và sạch sẽ. Gương mặt cô luôn nghiêm nghị, bầu bĩnh và ít khi cười. Hàng ngày, cậu ấy luôn đến trường đúng giờ. Cứ năm phút trước khi bắt đầu giờ học, cậu ấy lại có mặt trên bàn giáo viên. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn học trò của mình.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cứng rắn, có phần lạnh lùng là một trái tim dịu dàng, luôn đong đầy yêu thương. Cô giáo dạy chậm và cẩn thận. Những gì học sinh chưa hiểu, giáo viên sẽ dạy cho các em. Nếu bạn không hiểu, hãy dạy gấp đôi. Nếu bạn không hiểu, hãy dạy ba lần. Không bao giờ giáo viên khó chịu. Tôi cũng không thấy cô giáo mắng học sinh. Khi ai đó phạm lỗi, giáo viên giữ im lặng và nhìn học sinh cho đến khi học sinh nhỏ thú nhận. Cách phạt học sinh của giáo viên cũng rất khác. Anh không đánh đập, mắng mỏ hay sao chép, cũng không gọi điện cho bố mẹ. nhưng thầy chỉ yêu cầu học sinh ngồi yên lặng trong góc lớp. Ngồi cho đến cuối buổi học, sau đó về nhà. Tuy nhiên, tôi thấy cách của cô giáo vô cùng hiệu quả. Trên lớp của thầy, tất cả học sinh đều học tập nghiêm túc.
Hồi đó, dù đã học lớp 2 nhưng tôi vẫn đọc rất kém. Không chỉ đọc chậm mà còn không thể đọc liền mạch, tỉnh táo. Mỗi lần cô đứng lên đọc, học sinh đều cười. Vì vậy, trong tiết tập đọc đầu tiên do thầy Khoa dạy, tôi rất lo lắng. Khi đến lượt tôi, cô ấy đứng lên đọc, tay đẫm mồ hôi và chăm chú vào trang sách. Tôi bắt đầu đọc dòng chữ “Hôm nay … là …” Chưa hết, tiếng cười quen thuộc của bạn đã vang lên, nhưng nó dừng lại ngay lập tức. Khi tôi nhìn lên khỏi trang, thầy Khoa đang nghiêm túc nhìn vào lớp. Khi mọi người đã yên lặng, cô giáo nhẹ nhàng nói: Tiếp tục đọc. Và sau đó, lần đầu tiên trong nhiều ngày, tôi đứng và đọc một bài báo trước lớp. Mặc dù tôi đọc chậm và lúng túng, nhưng cô giáo vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nếu trẻ không đọc được từ đó, giáo viên sẽ đọc mẫu cho trẻ nghe trước rồi học theo. Sau khi tôi đọc xong, anh ấy gật đầu và nói: Được rồi, mời anh ngồi. Lời khen đó của thầy khiến tôi vô cùng hạnh phúc và có thêm niềm tin. Kể từ ngày đó, mỗi buổi tập đọc, cô giáo đều yêu cầu tôi dạy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng cố gắng rèn luyện. Ở nhà, tôi luyện đọc mỗi ngày để nâng cao khả năng của mình. Vì vậy, chỉ hơn một tháng sau, tôi đã có thể đọc rất tốt. Ngày hôm sau, lần đầu tiên, tôi tình nguyện đứng dậy để đọc. Đọc xong tôi vui vẻ ngắm nhìn cậu ấy, và đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười như vậy, một nụ cười hạnh phúc khi học sinh của tôi tiến bộ. Điều mà Khoa mang lại cho tôi là sự bao dung và niềm tin của một người thầy. Chính sự tin tưởng của các thầy cô đã giúp em có thêm động lực để cố gắng học tập hơn nữa.
Tính đến nay đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh thầy ngồi bên ngưỡng cửa, đọc kinh vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi. Anh luôn yêu và yêu em rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, tôi đều ghé qua lớp học của anh. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, nhớ ngày xưa. Và lặp lại bằng giọng của giáo viên.
Mong thầy luôn mạnh khỏe, sống vui vẻ. Để có thể thực hiện được ước mơ của mình, nuôi dưỡng thêm nhiều thế hệ học sinh. Hãy để những đứa trẻ như bạn một lần nữa có cơ hội được học với một người thầy tuyệt vời như cô giáo.
cc