0 bình luận về “cảm nghĩ về mẹ hoặc bố không chép mang nhà ^ ^”
Có người nói rằng “vụ trũ có rất nhiều kì quan” nhưng kì quan tuyệt vời nhất là trái tim mẹ. Quả đúng là như vậy, trái tim của mẹ rộng lớn yêu thương luôn đập những âu lo dành cho con. Tôi yêu vô cùng trái tim ấy. Tôi yêu vô cùng người mẹ của tôi.
Tôi yêu lắm hình dáng và đôi bàn tay mẹ. Mẹ có vóc dáng mảnh mai, thon gọn. Vì thế, mọi việc trong gia đình mẹ đều thoăn thoắt hoàn thành. Đặc biệt ấn tượng nhất trong em là đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đang dần sạn đen và có nhiều vết chai. Đôi bàn tay ấy đã bế tôi, ru tôi khi cất tiếng khóc chào đời. Đôi bàn tay ấy đã ôm tôi vào lòng an ủi tôi mỗi khi có chuyện buồn, đã đặt lên trán tôi xoa dịu căn nóng sốt. Rồi mai sau khi lớn khôn, đôi bàn tay ấy sẽ tiếp tục dắt tôi đi trên con đường đời.
Càng yêu mẹ, tôi càng xúc động trước sự hi sinh thầm lặng mà cao cả của mẹ, thấm thía điều hay lẽ phải. Ở cơ quan, mẹ đã vất vả với công việc. Về nhà, mẹ phải làm bao nhiêu là công việc. Có những hôm vào 11h đêm, chợt tỉnh dậy , tôi vẫn thấy mẹ đang giặt chậu đồ. Nhìn mẹ lúc ấy tôi thấy thương mẹ vô cùng. Ngoài thời gian làm việc, mẹ còn dành thời gian để quan tâm đến việc học hành của chị em chúng tôi. Mẹ chăm chút từ cái cặp, quyển sách đến bộ đồ. Tối nào, mẹ cũng dành một chút thời gian để dạy cho chúng tôi. Mặc dù mẹ từ nhỏ đã không được đi học thường xuyên mà phải cày ruộng giúp đỡ bà ngoại nhưng những kiến thức vẫn luôn hằn sâu trong trí nhớ của mẹ. Nhưng mẹ vẫn còn nhớ những công thức toán hay những bài văn hay. Cũng chính nhờ sự chỉ bảo của mẹ mà tôi tiến bộ lên hàng ngày.Từ một cô bé nghịch ngợm đến một cô bé chăm chỉ học hành cũng là nhợ sự dạy bảo tận tình của mẹ.
Tôi xúc động nhất chính là mẹ đã từng thức đêm để chăm sóc tôi khi tôi bị ốm. Ngày đó, tôi bị ốm nằm liệt giường. Đến khi tỉnh dậy thì thấy mẹ ngồi bên cạnh, dùng đôi bàn tay sần sũi dầm mưa dãi nằng áp lên trán tôi. Mẹ còn bật khóc và thủ thỉ : ” Mẹ xin lỗi con vì đã không chăm sóc cẩn thận cho con ” Nghe xong , tôi không được kìm được nước mắt . Nhìn những giọt nước rơi từ khóe mắt mẹ, long tôi đau như cắt. Tôi lại càng tự nhủ với bản thân mình là sẽ cố gắng không ngừng vì người mẹ kính yêu của mình.
Mẹ còn là cô giáo dạy cho tôi nhiều bài học về cách cư xử trong cuộc sống. Mẹ dạy tôi cách sống vui vẻ với bạn bè, nhân ái với người làng xóm láng giềng, biết dang rộng đôi tay giúp đỡ những người bất hạnh.
Yêu thương mẹ , tôi sẽ không bao giờ để mẹ phải rơi nước mắt vì tôi. Tôi luôn tự hứa với bản thân sẽ luôn cố gắng hết sức mình. Phần thưởng lớn nhất mà mẹ sẽ vui chính là những bông hoa điểm 10 đỏ thắm. Tôi cũng sẽ tập cho mình tự lập, tự trưởng thành để mẹ biết rằng tôi đã lớn khôn.
Có người nói rằng “vụ trũ có rất nhiều kì quan” nhưng kì quan tuyệt vời nhất là trái tim mẹ. Quả đúng là như vậy, trái tim của mẹ rộng lớn yêu thương luôn đập những âu lo dành cho con. Tôi yêu vô cùng trái tim ấy. Tôi yêu vô cùng người mẹ của tôi.
Tôi yêu lắm hình dáng và đôi bàn tay mẹ. Mẹ có vóc dáng mảnh mai, thon gọn. Vì thế, mọi việc trong gia đình mẹ đều thoăn thoắt hoàn thành. Đặc biệt ấn tượng nhất trong em là đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đang dần sạn đen và có nhiều vết chai. Đôi bàn tay ấy đã bế tôi, ru tôi khi cất tiếng khóc chào đời. Đôi bàn tay ấy đã ôm tôi vào lòng an ủi tôi mỗi khi có chuyện buồn, đã đặt lên trán tôi xoa dịu căn nóng sốt. Rồi mai sau khi lớn khôn, đôi bàn tay ấy sẽ tiếp tục dắt tôi đi trên con đường đời.
Càng yêu mẹ, tôi càng xúc động trước sự hi sinh thầm lặng mà cao cả của mẹ, thấm thía điều hay lẽ phải. Ở cơ quan, mẹ đã vất vả với công việc. Về nhà, mẹ phải làm bao nhiêu là công việc. Có những hôm vào 11h đêm, chợt tỉnh dậy , tôi vẫn thấy mẹ đang giặt chậu đồ. Nhìn mẹ lúc ấy tôi thấy thương mẹ vô cùng. Ngoài thời gian làm việc, mẹ còn dành thời gian để quan tâm đến việc học hành của chị em chúng tôi. Mẹ chăm chút từ cái cặp, quyển sách đến bộ đồ. Tối nào, mẹ cũng dành một chút thời gian để dạy cho chúng tôi. Mặc dù mẹ từ nhỏ đã không được đi học thường xuyên mà phải cày ruộng giúp đỡ bà ngoại nhưng những kiến thức vẫn luôn hằn sâu trong trí nhớ của mẹ. Nhưng mẹ vẫn còn nhớ những công thức toán hay những bài văn hay. Cũng chính nhờ sự chỉ bảo của mẹ mà tôi tiến bộ lên hàng ngày.Từ một cô bé nghịch ngợm đến một cô bé chăm chỉ học hành cũng là nhợ sự dạy bảo tận tình của mẹ.
Tôi xúc động nhất chính là mẹ đã từng thức đêm để chăm sóc tôi khi tôi bị ốm. Ngày đó, tôi bị ốm nằm liệt giường. Đến khi tỉnh dậy thì thấy mẹ ngồi bên cạnh, dùng đôi bàn tay sần sũi dầm mưa dãi nằng áp lên trán tôi. Mẹ còn bật khóc và thủ thỉ : ” Mẹ xin lỗi con vì đã không chăm sóc cẩn thận cho con ” Nghe xong , tôi không được kìm được nước mắt . Nhìn những giọt nước rơi từ khóe mắt mẹ, long tôi đau như cắt. Tôi lại càng tự nhủ với bản thân mình là sẽ cố gắng không ngừng vì người mẹ kính yêu của mình.
Mẹ còn là cô giáo dạy cho tôi nhiều bài học về cách cư xử trong cuộc sống. Mẹ dạy tôi cách sống vui vẻ với bạn bè, nhân ái với người làng xóm láng giềng, biết dang rộng đôi tay giúp đỡ những người bất hạnh.
Yêu thương mẹ , tôi sẽ không bao giờ để mẹ phải rơi nước mắt vì tôi. Tôi luôn tự hứa với bản thân sẽ luôn cố gắng hết sức mình. Phần thưởng lớn nhất mà mẹ sẽ vui chính là những bông hoa điểm 10 đỏ thắm. Tôi cũng sẽ tập cho mình tự lập, tự trưởng thành để mẹ biết rằng tôi đã lớn khôn.
CHÚC BẠN HỌC TỐT ĐỂ MẸ BẠN LUÔN TỰ HÀO VỀ BẠN