Cảm nghĩ về người thân yêu trong gia đình ( ko coppy mạng ) ai nhanh mik vote luôn nhé !!!!!

Cảm nghĩ về người thân yêu trong gia đình ( ko coppy mạng ) ai nhanh mik vote luôn nhé !!!!!

0 bình luận về “Cảm nghĩ về người thân yêu trong gia đình ( ko coppy mạng ) ai nhanh mik vote luôn nhé !!!!!”

  1. Chú ý: Bài này mik có trả lời rồi nên mik chỉ copy lại thôi nha (do mik lm)

    Bài làm

    Trong gia đình, mọi người yêu ai nhất? Riêng tôi, người tôi yêu nhất chính là mẹ

     Mẹ em năm nay đã ngoài 35 tuổi, dáng người mẹ dong dỏng cao. Bàn tay lam lũ cháy sạm vì phải tần tảo nuôi em ăn học và dạy em cách làm người. Mẹ em là một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu. Vì nhiều năm cực khổ, vất vả nuôi em khôn lớn, mà đôi mắt đã có nhiều vết chân chim, làn da cũng sạm đi nhiều. Nụ cười mẹ không đẹp như những cô diễn viên, ca sĩ, nhưng đối với em đó là những nụ cười đẹp nhất trên đời. Đó là nụ cười khi thấy em ăn thật ngon, khi nhìn thấy em khỏe mạnh vui chơi. Là nụ cười khi em đạt được điểm cao trong kì thi ở lớp. Là nụ cười khi em sà vào lòng mẹ, thủ thỉ kể đủ chuyện trên đời. Những nụ cười giản dị ấy, khiến em bất giác cười theo.Đôi mắt bồ câu đen láy láy. Lúc nào cũng mở to ẩn trong cặp lông mi cong cong và hàng lông mày lá liễu làm cho khuân mặt của mẹ toát lên vẻ hiền từ mà ít ai có được. Đôi mắt ấy kì diệu lắm nhé! Mỗi khi tôi ngoan ngoãn, làm được việc tốt thì đôi mắt ấy nhìn tôi ánh lên vẻ sung sướng tự hào. Mỗi khi tôi làm điều sai trái, đôi mắt ấy nhìn tôi như nhắc nhở bảo ban. Ôi, không hiểu sao tôi lại thích nhìn vào đôi mắt ấy thế? Hay vì mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi như nhận được tình thương bao la. Mẹ không có chiếc mũi dọc dừa thanh tú như cô giáo nhưng đổi lại mẹ có một cái miệng rất tươi, hay noi hay cười cùng với làn môi tươi đỏ. Đặc biệt là đôi bàn tay của mẹ không còn được mềm mại như trước nữa mà giờ đây đã bị trai sạm. Những ngón tay gầy gầy xương xương . Tôi biết chính đôi bàn tay ấy đã phải làm lụng vất vả để nuôi nấng tôi khôn lớn thành người. Tôi rất thích được áp đôi bàn tay đó lên má vì mỗi lần như vậy tôi như được tiếp thêm sức mạnh.

      Em yêu mẹ lắm! Em hứa sẽ chăm ngoan, học giỏi, vâng lời bố mẹ vì  nhờ bố mẹ em mới có được ngày hôm nay

    Bình luận
  2. BÀI 1:

    “Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết”.

    Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.

    Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Nhưng đối với tôi mẹ vẫn còn trẻ như phụ nữ mười tám đôi mươi. Mẹ có dáng người thấp đậm. Mái tóc mẹ đen nhánh, dài và chấm ngang lưng ôm lấy khuôn mặt trái xoan của mẹ. Nước da mẹ không được trắng như bao người phụ nữ vì ngày xưa mẹ phải lao động vất vả kiếm tiền mua gạo nuôi cả gia đình. Đôi mắt mẹ đen láy ẩn sau hàng mi dài và cong. Chiếc mũi của mẹ tuy không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt của mẹ. Làn môi đỏ hồng lúc nào cũng nở nụ cười tươi để lộ hai hàm răng trắng muốt, rất dễ mến dễ gần. “Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.” Đôi bàn tay của mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi tôi. Mỗi khi cầm đôi bàn tay trai sần của mẹ tôi thấy thương mẹ vô cùng.

    Mẹ là người rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái nên người. Tính mẹ hơi nóng nhưng cũng có lúc mẹ rất hiền từ. Mỗi lần mẹ nói, tôi thấy mẹ như một cô giáo dạy văn đang đứng trên bục giảng bài. Mỗi khi tôi mắc lỗi, bằng giọng nói dịu dàng, truyền cảm, lời an ủi và động viên, mẹ đã khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi nhớ có lần được điểm mười. Vừa đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ và xà lòng mẹ khoe: “Mẹ ơi hôm nay con được điểm mười đấy, mẹ thưởng cho con một món quà nhé!” Mẹ cười tươi ôm chầm lấy tôi và nói: “Con gái của mẹ giỏi quá, mẹ thưởng cho con này!” Mẹ vừa nói vừa hôn lên má tôi một cái. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Vòng tay mẹ ấm áp như ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim tôi. Cũng có lần tôi bị điểm kém, trên khuôn mặt của mẹ không còn nụ cười của mọi ngày nữa. Mà giờ đây gương mặt mẹ trùng xuống, buồn rầu. Nhưng mẹ không quát mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ và cố gắng cười để an ủi tôi và động viên tôi cố gắng lần sau. Trong lúc đó, tôi cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ, phụ công mẹ nuôi dạy chúng tôi. Vì vậy tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Những đêm tôi chưa học bài xong, vì lo lắng cho tôi nên mẹ đã lên phòng và ngồi cạnh tôi. Thấy tôi chán nản và buồn ngủ, mẹ đã động viên tôi giúp tôi không buồn ngủ và chán nản. Những lời nói của mẹ như một nguồn sức mạnh giúp tôi cảm thấy tỉnh táo và học tiếp bài.

    Ở nhà mẹ là một người phụ nữ đảm đang. Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy sớm để đi làm nhưng mẹ vẫn rất quan tâm tới tôi. Sáng nào mẹ cũng hẹn đồng hồ báo thức cho tôi dậy đi học. Mẹ chuẩn bị quần áo đồng phục cho tôi mặc. Nhưng cũng có ngày mẹ đi làm muộn. Những ngày đó, trước khi đi học mẹ bẻ áo cho tôi, chỉnh khăn quàng đỏ cho tôi. Có lần góc học tập và phòng ngủ của tôi rất bề bộn. Nhưng buổi tối, sau khi đi học thêm về, mọi thứ đã khác. Tất cả đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Quần áo được gấp gọn gàng và để ngay ngắn trong tủ. Buổi trưa có những hôm đi làm về muộn nhưng mẹ vẫn chuẩn bị một bữa trưa đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng cho cha con tôi. Không chỉ ở nhà mà ở ngoài xã hội mẹ cũng tham gia rất nhiệt tình. Trong tổ, hàng xóm có việc gì mà nhờ đến mẹ, mẹ đều giúp đỡ . Ra ngoài, mẹ luôn chào mọi người bằng một nụ cười tươi. Mọi người ai cũng yêu quí mẹ như cha con tôi vậy.

    Bao lần xem trên ti vi, thấy các bạn nhỏ mồ côi không cha, không mẹ, không có họ hàng thân thiết, nơi ăn chốn ở và không có nơi nương tựa. Các bạn ấy phải đi bán những thanh kẹo cao su, những tấm vé số… để kiếm ăn sống qua ngày. Tội nghiệp các bạn nhỏ ấy làm sao! Bây giờ tôi mới biết mình thật may mắn. Tôi có cha mẹ và có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay che chở của cha mẹ. Tôi muốn nói thật nhiều với mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Đúng là: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”.

    BÀI 2:

    “Những ngôi sao thức ngoài kia

    Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

    Đêm nay con ngủ giấc tròn

    Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

                 Cuộc đời mỗi con người tuy dài và rộng nhưng khoảnh khắc nào cũng có hình bóng mẹ: những đêm mẹ thức trông con ốm, những ngày hè nóng nực mẹ mang gió về bằng đôi tay không ngơi nghỉ, cả những niềm vui nỗi buồn của con lúc nào mẹ cũng ở đấy, đồng hành cùng con. Trong cuộc đời này thử hỏi có ai yêu mẹ như con và có ai yêu con bằng mẹ? Tình mẹ, lòng mẹ luôn là điểm tựa và động lực to lớn, chắp cánh cho mỗi đứa con bay thêm cao, thêm xa.

                 Mẹ em năm nay tuy mới ngoài ba mươi tuổi nhưng sự gian nan vất vả đã làm mẹ trông già đi nhiều. Dáng mẹ dong dỏng cao, hơi gầy. Nghe ngoại kể hồi bé vì nhà đông con, mẹ lại là con cả nên ăn uống chẳng đủ đầy, mẹ đã hay ốm từ đấy. Vậy mà lớn lên, vì săn sóc cho chồng con mà mẹ quên luôn săn sóc cho bản thân mình. Mẹ có đôi mắt rất đẹp: to và đen láy. Trong đôi mắt ấy, bao giờ em cũng dễ dàng nhìn thấy tình yêu thương, sự trìu mến mà mẹ dành cho chị em chúng em như một câu nói rằng: “Khi bạn nhìn vào mắt của một người mẹ, bạn sẽ biết được tình yêu tinh khiết nhất mà mình có thể tìm thấy trên trái đất”.  Ai cũng bảo em có đôi mắt giống mẹ, điều ấy làm em vui lắm. Trên khuôn mặt mẹ, có lẽ đẹp hơn cả lã nụ cười tươi. Nụ cười ấy đều dễ dàng gây thiện cảm cho bất cứ tiếp xúc với mẹ. Và cũng nụ cười ấy, luôn động viên, an ủi em mỗi lần tôi gặp khó khăn trong cuộc sống. Mẹ còn có mái tóc óng mượt hơn cả những cô thiếu nữ và lúc nào cũng thoảng thoảng hương bưởi, hương bồ kết. Mẹ nói mẹ vẫn giữ thói quen gội đầu bằng những thức ấy từ bà ngoại, vừa thơm vừa tốt cho sức khỏe.

                 Mẹ tần tảo sớm khuya chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho chồng con. Sao em thấy mẹ vĩ đại quá! Mẹ cũng ngày làm tám tiếng vất vả ở cơ quan như bố, rồi mẹ về lại làm một người vợ đảm đang hết mực, thêm cả người mẹ dạy dỗ từng đứa con. Vậy mà việc làm nào mẹ cũng hoàn thành tốt, chu toàn tất thảy. Nhưng mẹ không hề nuông chiều con cái, mẹ rất nghiêm khắc mỗi lần em phạm lỗi. Mọi lỗi lầm đều sẽ được xí xóa nếu em thành khẩn nhận lỗi và ý thức được lỗi mà mình gây ra. Trong cuộc sống, mẹ còn là người thầy bảo ban em những điều hay lẽ đẹp: trân quý với việc làm của cô lao công, biết sống khiêm nhường với mọi người, biết đùm bọc sẻ chia với những mảnh đời kém may mắn hơn… Những bài học ấy, vun vén từng chút một trong tâm hồn em, nuôi dưỡng em lớn lên từng ngày để rồi mai kia ra ngoài xã hội thành một con người có ích. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu em thành một vĩ nhân cao cả, mẹ chỉ cần em cẩn thận trong từng việc làm, biết rung động với từng mảnh đời…. Và hơn thế nữa, mẹ còn là một người bạn thật đặc biệt, sẵn sàng nghe em tâm sự đủ chuyện của lứa tuổi mới lớn:

    “Mẹ ơi bể cạn non mòn

    Trong tim con mãi vẫn còn khắc ghi

    Dù đời ngang trái thị phi

    Nhưng con có mẹ chuyện gì cũng qua.”

    (Hoài Thương)

    Mà đâu chỉ có vậy, giông bão ngoài kia dù dạn dày đến đâu cũng sẽ dừng lại trước vòng tay chở che, nâng niu của mẹ. Có lẽ rằng, điều tuyệt vời nhất của một người phụ nữ là được làm mẹ cũng như điều tuyệt vời nhất của một đứa con là có mẹ bên mình.

    Em còn nhớ như in những ngày năm cuối lớp sáu, khi mà các môn lần lượt báo điểm học kì. Em có môn Tiếng Anh điểm không như mong đợi nên tâm trạng từ ở lớp đến khi về nhà vẫn rất bực dọc. Nhưng sai lầm lớn nhất của em là mang cả nỗi buồn và sự bực dọc ấy vào trong mái nhà của mình, trút lên cả người mẹ thương yêu của mình. Hôm ấy vì mẹ đi làm về muộn nên bận không kịp nấu cơm hẳn hoi mà mâm cơm chỉ có rau và mấy món linh tinh mà em không hề thích ăn. Em hậm hực ngồi xuống bàn ăn mà nói lớn: “Hôm nay cơm chả có gì ăn cả”. Em chỉ thoáng qua thấy ánh mắt mẹ có chút muộn phiền. Rồi khi được mẹ nhờ bê nồi canh nóng, em bê với thái độ bất cần và bất cẩn làm trượt tay, nước canh văng đầy ra nhà, bắn cả lên chân mẹ. Em thấy chân mẹ ửng đỏ cả lên. Mẹ đã bị bỏng! Vậy mà mẹ vẫn cười và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu con! Con có sao không?” Ngay lập tức một nỗi xấu hổ dâng lên trong lòng, đến khi ấy em mới ý thức được thái độ của mình là sai trái. Cả đêm em đã mất ngủ. Nếu mẹ trách mắng em với cái thái độ đó em chắc hẳn đã nhẹ lòng hơn nhưng đằng này…. Vậy là sáng hôm sau em quyết định đến trước mặt mẹ và xin lỗi. Mẹ mỉm cười và ôm em vào lòng như cái cách mẹ vẫn làm như bao ngày tháng qua. Em chợt hiểu, với mẹ, mọi lỗi lầm của em đều đáng được tha thứ khi em có thái độ thành khẩn: “Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đáy, bạn sẽ luôn tìm thấy sự tha thứ.” Thật vậy, chính tình yêu thương, lòng vị tha ấy đã khỏa lấp mọi cảm giác tội lỗi trong em.

                 Mẹ đâu chỉ là người có ơn sinh thành? Mẹ còn mang cả ơn dưỡng dục, là người cho thầy, người bạn, là tấm gương sáng suốt cả cuộc đời này em nỗ lực noi theo. Những giọt mồ hôi mẹ rơi giữa trưa hè, những giọt nước mắt mẹ âm thầm nhỏ giữa đêm vắng vẫn luôn là nỗi day dứt, ám ảnh, là động lực cho em cố gắng hơn nữa trên đường đời. Sao đôi khi em thấy mẹ như bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ em thường hay nghe? Mẹ dường như có một năng lực diệu kì có thể giải quyết mọi khúc mắc trong gia đình. Những mệt mỏi, áp lực ngoài kia như đều dừng lại sau cánh cửa gia đình được vun vén bằng bàn tay mẹ. Đắng cay, tủi nhục đến đâu cũng đã có mẹ đỡ đần:

    “Con đường trần thế mẹ đi,

    Gian truân, khổ ải cũng vì đàn con.

    Nắng mưa, dâu bể lách lòn,

    Mẹ rèn con rõ dại khôn trường đời.”

    (Tình mẹ con)

    Em từng thỏ thẻ rằng tại sao mẹ lại có sức chịu đựng cùng một tinh thần phi thường đến thế? Mẹ xoa đầu em mà nói khi nào em làm mẹ sẽ hiểu. Sự hi sinh, nụ cười của gia đình mình là nguồn sức mạnh to lớn cho mẹ đánh tan những giông bão ngoài kia. Và em tin rằng, sau này mắt mẹ có thể mờ, chân tay mẹ có thể run, sức khỏe mẹ cũng có ngày sẽ yếu đi nhiều nhưng tình cảm mẹ dành cho con cái thì sẽ vẫn mãi vẹn nguyên, tròn đầy như vậy!

                 Em vẫn nhớ câu nói mình được nghe ở đâu đó rằng: “Mẹ là người có thể thay thế bất kỳ ai khác nhưng không ai có thể thay thế được mẹ.” Thật vậy, mẹ như có nguồn năng lượng vạn năng, có thể thu vén mọi chuyện một cách gọn gàng, đẹp đẽ. Sẽ thật đáng tiếc và buồn thay cho những mảnh đời ngoài kia bị thiếu đi bàn tay yêu thương của mẹ. Cứ mỗi lần nghĩ tới đây, lòng em lại tự cảm thấy hạnh phúc và tự hào khôn xiết vì em có mẹ, được mẹ chở che bao bọc qua bao tháng ngày. Từng nụ cười, nếp nhăn, giọt nước mắt của mẹ đều là nguồn động lực to lớn cho em cố gắng những ngày sau để mẹ được an hưởng, được vui vẻ, gạt đi mọi ưu phiền.

    *********Chúc bn hc tốt!************

    Bình luận

Viết một bình luận