Cảm nhận về ý nghĩ của ông giáo:”Đối với những ơi quanh ta,nếu ta Ko cố tìm và hiểu họ thì ta chỉ thấy họ gàn dở,ngu ngốc,bần tiện,xấu xa,Bỉ ổi…toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn,không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương,không bao giờ ta thương
Có những tác phẩm đọc xong , ta quên ngay, nhưng cũng cỏ những tác phẩm đọc xong, ta bồi hồi ,nhớ mãi không quên, vừa mất mát, vừa đau lòng lại vừa muốn khóc!! Đó là tâm trạng tôi khi đọc xong tác phẩm ” Lão Hạc”. Lão Hạc đã chết? Tôi nào biết, nhưng tôi mãi nhớ Nam Cao và tác phẩm ấy ! Không phải ngẫu nhiên mà Nam Cao với tác phẩm “Lão Hạc” của ông đã đưa ra nhiều ý kiến nhìn nhận về lão Hạc để rồi cuối cùng khéo léo đưa ra quan điếm về cách nhìn nhận, đánh giá con người, không qua vẻ bề ngoài ,đồng thời đó cũng là quan đìểm sáng tạo của ông. “Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ thì ta chỉ thấy họ gàn dở,ngu ngốc,bần tiện,xấu xa,bỉ ổi…toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn,không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương,không bao giờ ta thương”. Bằng ngòi bút linh hoạt xuất sắc, tác phẩm “Lão Hạc” của ông đã thể hiện lên quan điểm đó một cách thầm kín mà sâu sắc
Dù là người bạn thân nhất của lão, nhưng cũng có những lúc, ông giáo không thể hiểu hết được con người và hoàn cảnh của lão, vì vậy, chính ông cũng đã có những cái nhìn chưa đúng.+ Khi lão Hạc băn khoăn chuyện bán chó, ông giáo đã nghĩ “Làm quái gì một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế!” và cho rằng “lão quý con chó vàng của lão đã thấm vào đâu với tôi quý năm quyển sách của tôi”. Lúc này, ông giáo chưa hề biết con chó ấy chính là kỉ vật cuối cùng của thằng con lão Hạc, là người bạn thân nhất và duy nhất luôn bầu bạn với lão trong suốt những năm qua. Cho đến khi biết được hết mọi chuyện, ông giáo mới thốt lên “Bây giờ thì tôi đã hiểu…”.+ Khi lão Hạc gửi ông vườn và tiền làm ma, ông cũng thấy lão thật gàn dở, lo xa: “tội gì bây giờ nhịn đói mà tiền để lại”