CÁNH CAM LẠC MẸ
Cánh Cam đi lạc mẹ
Gió xô vào vườn hoang
Giữa bao nhiêu gai góc
Lũ ve sầu kêu ran.
Chiều nhạt trắng nắng sương
Trời rộng xanh như bể
Tiếng Cánh Cam gọi mẹ
Khản đặc trên lối mòn.
Bọ Dừa dừng nấu
Cào Cào ngưng giã gạo
Xén Tóc thôi cắt áo
Đều bảo nhau đi tìm.
Khu vường hoang lặng im
Bỗng râm ran khắp lối
Có điều ai cũng nói
Cánh Cam về nhà tôi!
(Ngân Vịnh)
Hãy viết đoạn văn khoảng 15 – 17 câu, đóng vai là Cánh Cam và kể lại hành trình mà chú đã
trải qua.
tôi là 1 chú cánh cam đã bị lạc mẹ của mình mấy ngày trước đây. Hôm đó, tôi đi dạo với mẹ và 1 chuyện ko thể ngờ tới. 1 cơn gió lớn bỗng đi ngang qua và đưa tôi đến một khu vườn hoang vắng. Bây giờ xung quanh tôi toàn là những bụi cây rậm rạp và nhiều gai góc. Trên những cành cây nhiều cành ấy chứa những dàn ca của lũ ve sầu. Chúng cứ râm ran kêu oang cả khu rừng. Nắng chiếu que khẽ lá uống khu vườn, những hạt sương trên cành cây li ti rơi xuống mặt đất. ” Trời rộng thế này làm sao tìm được mẹ đây” tôi tự hỏi. Tôi vừa đi vừa khan giọng hét to tìm mẹ nhừn không thấy đâu. từ trong những ngôi nhà gần đó là ngôi nhà chị bọ dừa đang nấu cơm. Chị dừng nấu lại và ra ngoài xem ai kêu.Rồi đến cô cào cào cũng đang giã gạo roiif ngưng lại ra xem có chuyện gì. Chị Xén óc rồi cũng thôi cắt áo . Ai nấy đi tìm tiếng kêu ấy và tìm thấy tôi. Rồi ai đều đã biết câu chuyện xảy ra với tôi. rồi từ 1 khu vườn hoang vắng mà bây giờ râm ran khắp. vì họ đều bảo rằng tôi sẽ về nhà họ ở ở tạm thơi . và bây giờ , tôi đang cùng mọi người tìm mẹ của tôi
mong cho 5 sao
Xin chào mọi người, tôi tên là Cánh Cam. Hôm nay, nhân một ngày đẹp trời, mẹ tôi đã đưa tôi ra ngoài đi chơi. Thế giới ngoài này thật bao la, rộng lớn và chứa đầy điều kì diệu. Bên này là những cánh hoa tham ngát, bên kia là những đám cỏ xanh tươi, còn đây là những chú bướm xinh đẹp. Mải mê chạy nhảy vui đùa mà chẳng biết tôi đã lạc mẹ từ lúc nào. Đi vòng vòng một lúc lâu mà vẫn không thấy mẹ, tôi lo lắng khóc òa. Gió nổi lên to quá, gió xô tôi vào góc vườn làm thân thể tôi đau đớn. Lũ ve sâu kêu ran khiến tôi càng thêm lo sợ. Trời bắt đầu ngả về chiều, ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu yếu dần. Bầu trời vẫn trong xanh và cao vời vợi. Tôi vùa đi vừa cất tiếng gọi mẹ khản đặc cả cổ. Chú Bọ Dừa đang nấu ăn, nghe tiếng khóc của tôi bèn dừng lại. Cô Xén Tóc cũng ngừng công việc cắt áo. Anh Cào Cào thì ngưng giã gạo. Mọi người chạy đến hỏi tôi và an ủi tôi, cả khu vườn bỗng râm ran khắp lối. Trời đã gần tối mà vẫn chưa thấy mẹ đâ, mọi người đều muốn đưa tôi về nhà họ. Mọi người ở đây thật là tốt bụng, họ đã xoa dịu đi nỗi lo lắng trong tôi. Mọi người hẹn nhau khi trời sáng sẽ cùng tôi đi tìm mẹ.